Chương trước
Chương sau
Mira chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một trần nhà bằng gỗ, Mira dụi dụi mắt một lúc sau đó liền ngồi dậy, nàng nhìn quanh thì phát hiện đây là căn phòng vô cùng quen thuộc đối với nàng!
Cạch!
Lúc này cửa liền mở ra, Lisanna và Elfman liền đi vào. Khi thấy Mira đã tỉnh thì Lisanna liền vui vẻ nói:
“Mira-nee! Chị tỉnh rồi!”
Mira nghe vậy thì cười hỏi:
“Chị đã ngủ bao lâu rồi?”
“Từ khi anh Hayase đưa chị về đến thì chị đã ngủ một ngày rồi!” Elfman nói!
“Vậy sao! Vậy là Hayase đã cõng chị về đến tận nhà a! Phải cám ơn cậu ta mới được!” Mira cười nói!
“Cõng? Không đâu! Anh ấy ôm chị trong ngực từ đầu đến cuối đấy!” Lisanna nói!
Nghe câu này thì khuôn mặt của Mira liền cứng lại, nàng quay qua hỏi lại:
“Ý em là Hayase vác chị lên vai sau đó mang về đúng không?”
“Không phải! Là ôm theo kiểu công chúa ấy! Hơn nữa lúc ấy tay của chị còn nắm chặt lấy áo anh Hayase không chịu buông ra nữa.” Lisanna nói!
Lần này Mira liền chắc chắn, đôi má nàng liền bắt đầu ửng hồng lên, trán nàng liền bốc khói.
“Sao vậy Nee-chan? Chị không khỏe ở chỗ nào sao?” Elfman lo lắng hỏi!
“À...à...không! Chị không...không sao!” Mira ấp úng nói!
“Nhưng....nhưng mà mặt chị đỏ lên kìa!” Elfman nói!
“Chị đã nói là chị không sao mà!” Mira quay đầu đi một bên nói!
“Nhưng mà....!”

“Elf-niichan, anh không hiểu được đâu!” Lisanna bên cạnh cười nói!
“Hiểu điều gì cơ?” Elfman thắc mắc hỏi!
“Chị Mira đã trưởng thành rồi!” Lisanna gật gật đầu nói!
Mira nghe vậy thì mặc càng đỏ hơn, nàng quay sang xấu hổ nói:
“Các em đừng có nói lung tung!”
Nói xong nàng liền đi xuống giường sau đó đi ra ngoài.
“Khoan đã Nee-chan!” Lisanna và Elfman đồng thanh hô lên!
Nhưng Mira không thèm nghe mà đóng cửa lại sau đó đi xuống lầu, đợi đi xuống bậc thang thì Mira liền thở ra một hơi nói:
“Haiz! Dù sao đó cũng chỉ là chuyện bình thường thôi! Có lẽ cậu ta thuận tay mới làm vậy! Ta không nên suy nghĩ quá nhiều về nó!”
Sau đó nàng liền tiếp tục đi xuống, lúc này đã là trời tối cho nên trong công hội đã không còn ai, Mira đi xuống cũng chỉ vì muốn dạo một chút mà thôi.
Khi xuống đến nơi thì Mira liền nhìn thấy Lâm Tiêu đang ngồi tại quầy bar uống rượu, Mira hít lấy một hơi sau đó lên tiếng nói:
“Đã khuya rồi mà cậu vẫn chưa ngủ sao?”
Lâm Tiêu nghe thấy người nói chuyện thì liền quay lại, lập tức hắn liền phì cười, thấy Lâm Tiêu cười thì Mira vô cùng nghi hoặc, chỉ thấy Lâm Tiêu vẽ một đường trên không, ngay lập tức thân thể Mira liền nằm trọn trong ngực Lâm Tiêu.
“A!” Mira kinh hô lên!
Nhưng lúc này một chiếc áo liền rơi lên người nàng sau đó âm thanh Lâm Tiêu vang lên:
“Dám ăn mặt như thế này để đi lại thì tôi phục cậu thật đấy!”
Mira nghe vậy thì kinh ngạc, nàng lật chiếc áo lên sau đó nhìn xuống cơ thể, lập tức khuôn mặt mới bình tĩnh không bao lâu của Mira lúc này lại lần nữa đỏ lên hơn nữa còn đỏ hơn lần trước nữa. Lúc này trên người Mira chỉ mặc một chiếc áo trắng kéo dài đến đùi, bên trong nàng không hề mặc gì cả.
“A! Không được nhìn!” Mira la lên sau đó nắm chặt chiếc áo che trên người lại!
“Dù sao ta cũng đã thấy rồi! Bây giờ làm sao đây?” Lâm Tiêu cười nói!
Lập tức Mira liền nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt giết người, Lâm Tiêu liền cười nói:
“Tôi đùa thôi mà!”
Mira nghe vậy thì thở ra một hơi sau đó quay đầu qua một bên, Lâm Tiêu lắc đầu cười, hắn đưa tay định cầm lấy ly rượu trên bàn thì bị Mira cản lại!
“Này, cậu còn nhỏ đấy! Uống rượu sẽ không tốt đâu!” Mira nói!
“Sao vậy, cậu lo lắng cho tôi rồi sao! Hay là cậu định bắt chước như thời cổ đại vậy, bị người nam nhân nhìn thấy thân thể thì phải gả cho người đó!” Lâm Tiêu trêu chọc nói!
“Cậu...cậu....đang nói bậy bạ gì đó!” Mira xấu hổ nói!
“Được rồi! Tôi không đùa cậu nữa!” Lâm Tiêu cười nói!
Mira nghe vậy thì cúi đầu xuống im lặng, Lâm Tiêu cũng im lặng không nói gì, một lúc sau một âm thanh phát lên:
“Cám ơn đã mang tôi về!”
“Không có gì, được ôm một người cô gái xinh đẹp trong lòng thì bao nhiêu mỏi mệt cũng tan biến thôi!” Lâm Tiêu cười nói!
“Ba hoa!” Mira nói!
“Ha ha!” Lâm Tiêu cười hai tiếng!
Sau đó hắn định lần nữa đưa tay cầm lấy ly rượu nhưng vẫn bị Mira đánh gãy!
“Tôi đã nói cậu còn nhỏ thì không nên uống rượu! Như vậy không tốt!”
“Không uống rượu vậy giờ làm gì? Chẳng lẽ chúng ta như thế này đến sáng a? Tôi thì không sao nhưng còn cậu thì sao?” Lâm Tiêu thu tay lại nói!
“Vậy chúng ta tâm sự đi!” Mira nói!

“Cậu muốn nghe chuyện gì?”
“Hay là cậu nói về bản thân cậu đi! Cậu còn nhỏ như vậy mà đã mạnh đến như vậy rồi, tôi không tin cậu không bỏ ra cái giá nào cả.” Mira nói!
“Nói thật thì tôi không hề trả giá gì cả. Tôi trời sinh đã là một thiên tài rồi!” Lâm Tiêu cười nói!
“Cậu cũng là cô nhi à?” Mira bỗng nhiên hỏi!
“Tôi cũng có bố mẹ và 2 người em nhưng họ chết trong một tai nạn rồi!” Lâm Tiêu nói!
“Vậy sao?” Mira nhỏ giọng nói!
“Cậu có ước mơ gì không?” Lâm Tiêu hỏi!
“Ước mơ sao? Tôi hiện nay không có ước mơ cao sang gì cả, tôi chỉ muốn gia đình tôi được sống hạnh phúc là được rồi. Còn cậu thì sao?” Mira cười nói!
“Trước đây tôi từng có ước mơ đó là được ngủ với toàn bộ nữ nhân xinh đẹp trên vũ trụ này!” Lâm Tiêu cười nói!
“Cậu đúng là tên háo sắc! Vậy còn bây giờ?” Mira nói tiếp!
“Bây giờ sao? Bây giờ tôi ước tôi có được một tình yêu thật đẹp, tôi muốn tình yêu của mình đủ lớn đến nổi có thể vượt qua tất cả mọi thứ kể cả số phận!” Lâm Tiêu cười nói!
“Người háo sắc như cậu cũng có ước mơ như vậy sao?” Mira không tin nói!
“Đến bản thân tôi còn không tin nữa mà!” Lâm Tiêu nói!
“Vậy nếu như có nhiều cô gái yêu cậu thật lòng thì sao?” Mira hỏi!
“Đương nhiên là tôi sẽ chấp nhận toàn bộ bọn họ! Mặc dù tôi muốn tình yêu đẹp nhưng đâu thể khiến những người con gái yêu tôi buồn rầu được.” Lâm Tiêu cười nói!
“Cậu đúng là một tên háo sắc!” Mira tức giận nói!
Sau đó nàng liền rời khỏi lồng ngực của Lâm Tiêu và đi lên lầu.
“Khoan đã Mira!” Lâm Tiêu bỗng nhiên gọi!
“Chuyện gì?” Mira quay lại hỏi!
Lâm Tiêu mỉm cười một lúc sau đó nói:
“Mông cậu thật trắng!”
Lập tức Mira liền dùng chiếc áo che phần mông của mình tức giận nói:
“Cậu đúng là tên biến thái! Đại biến thái!”
Nói xong liền nổi giận đùng đùng đi lên lầu, Lâm Tiêu cười lên sau đó cầm ly rượu lên bắt đầu thưởng thức. Lúc này lại có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, Lâm Tiêu nhìn lại thì thấy Erza đang đi xuống.
“Giờ này em chưa ngủ nữa sao?” Lâm Tiêu cười nói!
“Nếu em ngủ rồi thì làm sao thấy anh đi trên chọc con gái nhà lành được.” Erza cười nói!
Sau đó nàng liền đi đến chiếc ghế bên cạnh Lâm Tiêu ngồi xuống, Lâm Tiêu liền cười hỏi:
“Em không tức giận sao?”
“Tại sao phải tức giận?” Erza khó hiểu hỏi!
Không phải Erza cố tình không hiểu mà là thật sự không hiểu, thấy vẻ mặt ngây thơ của Erza thì Lâm Tiêu liền cười nói:
“Chẳng lẽ em chịu chia sẽ anh với người khác sao?”
“Như vậy thì có làm sao đâu! Sau này em vẫn ở bên cạnh anh đấy thôi! Chẳng lẽ có vấn đề gì à?” Erza thắc mắc hỏi!
“À không, không có gì đâu!” Lâm Tiêu cười khổ nói!
Erza khó hiểu nhìn Lâm Tiêu, 2 người ngồi nói chuyện một lúc thì cùng lên phòng ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.