Tống Triết đến Phùng Ma thì sắc trời vừa vào đêm, Tả Xuyên Trạch vừa vặn mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, đầu tóc đen dài thẳng còn chưa có lau khô, giọt nước theo lòng ngực trắng nõn trợt thẳng xuống, để lại một chuỗi nước đọng. Tống Triết nhìn thoáng qua, đưa tay đem khăn mặt trong tay của hắn lau tóc cho hắn, Tả Xuyên Trạch sớm thành thói quen những thứ này, liền ở trên ghế sa lon ngồi xuống, một bên hưởng thụ phục vụ cao cấp một bên lười biếng nói, “Tống Triết, trang phục M của anh đâu?”
Tống Triết đem tóc lau khô cho hắn, ở bên cạnh ngồi xuống, lại cười nói, “Đi ra ngoài quá nhanh, quên mất.”
Tả Xuyên Trạch nhướng mi, “E rằng không phải đã quên mà là sớm đã bị anh ném đi?”
Tống Triết lắc đầu, đưa hắn kéo vào trong lòng, dán lỗ tai của hắn cười nhẹ, “Em khó có được tặng tôi một thứ gì dó, tôi làm sao có thể ném?”
Tả Xuyên Trạch suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng, “Cũng vậy, anh tặng đồ cho tôi tôi cũng không ném, bao gồm món áo liệm đó.”
Tống Triệt cơ thể nhẹ dừng lại, trầm giọng nói, “Ném đi.”
“Ném đi rất đáng tiếc, tôi còn rất thích phần thêu phía trên kia,” Tả Xuyên Trạch không quan tâm cười cười, nhẹ vô cùng lại bỏ thêm một câu, “Hơn nữa nói không chừng chẳng qua bao lâu thứ kia là có thể lấy ra dùng,” hắn đem sự tình từ đầu chí cuối nói một lần, cuối cùng quay đầu nhìn y, con ngươi cực đen sâu không thấy đáy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-san-ban/2526487/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.