Tống Triết cúi đầu nhìn hắn, đáy mắt yêu mị nồng nặc của Tả Xuyên Trạch đã lui đi sạch sẽ từ lâu, con ngươi cực đen không hề gợn sóng, một mảnh tĩnh mịch, không yêu không hận, giống như cả người đều đắp kín một lớp mất hẳn cảm xúc. Đáy lòng y run lên, lại đem hắn ôm sát một chút, cúi đầu ở vành tai hắn cắn nhẹ một cái.
Cảm giác tê dại từ vành tai len lỏi đến cột sống, nửa người đã tê rần trong chớp mắt, Tả Xuyên Trạch không khống chế được nhẹ run lên một cái, nhịn không được liếc mắt trừng y, lúc này mới từ từ mở miệng nói, “Tôi tâm tình tốt hay không tốt, mắc mớ gì tới ông?”
Người nọ tiếp tục cười nhẹ, “Lâu như vậy không gặp, không nhớ ta sao?”
Tả Xuyên Trạch khoé miệng nhịn không được câu lên một nụ cười tà, trong mắt yêu mị* [nhắc lại: diêm dúa lẳng lơ] cũng một lần nữa xuất hiện lại, trong đó còn kèm theo một chút lợi hại, khiến trên người hắn hơi thở tà ác trong nháy mắt tăng vọt, chỉ nghe hắn cười nhẹ nói, “Còn ông? Lâu như vậy không gặp lẽ nào cũng không nhớ tôi sao?”
Giọng nói của người kia lại nhu hoà thêm một phần, nói, “Nhớ, dĩ nhiên nhớ.” Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu mị hơi híp một cái, cười đề nghị, “Nếu nhớ tôi ông tới tìm tôi đi, tôi mời ông uống trà thế nào?”
“Được,” người nọ trả lời rất sung sướng, cười nói, “Hôm nào ta nhất định đi tìm con.”
“Cứ quyết định như vậy đi,” giọng nói Tả Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-san-ban/2526406/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.