Bên trong rừng cây rậm rạp một mảnh tối đen, chỉ có vài khe hở ngẫu nhiên mới có thể thấy vài cột sáng từ mặt trăng, từ không trung thẳng tắp chiếu xuống, đem rừng cây âm ú xé rách thành từng lổ hổng.
Tả Xuyên Trạch lúc này thì đứng vào một trong cột sáng đó, con ngươi của hắn vốn là màu đen lại nhuộm vào một tầng sáng mơ hồ, nhìn qua lại có vẻ có chút trong suốt, điều này làm cho Tống Triết theo phản xạ nhớ lại một đêm trời mưa kia, khi y tiếp cận người này là lúc ánh mắt tâm hồn của hắn trong sáng.
Tâm hồn của Tả Xuyên Trạch bị chính hắn phủ lên tầng tầng xiềng xích, một mực giam giữ vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, khiến người ta ngay cả tìm tòi cũng không thể nào ra tay.
Tả Xuyên Trạch thấy y không đáp liền tiến lên một bước, vẫn như cũ nhìn y chằm chằm, lần thứ hai hỏi một lần, “Tống Triết, mục đích của anh là cái gì? Anh tốt nhất đừng đổi chủ đề cho tôi, Vệ Tụng từ lâu đã nói với tôi, ông ta nói cho anh biết về chuyện Hắc Yến, anh hao tổn tâm sức chạy đến nơi này rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Tống Triết cười cười, lại nói, “Tôi đột nhiên phát hiện tôi vẫn rất thích nghe cậu gọi tên của tôi, vậy tôi đây, tôi cần phải gọi cậu cái gì, nói như thế nào chúng ta coi như là chung hoạn nạn, dù sao sẽ vẫn không gọi cậu là ‘Ngài Tả’ nữa nhỉ?”
Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu mị nhìn y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-san-ban/2526398/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.