Bạch sắc quang điểm vẫn đang chữa trị thân thể Băng Tinh Linh, xem ra nàng đã bị thương tổn vô cùng nghiêm trọng. Vương Thần đi xung quanh phụ cận tìm kiếm quần áo cho mình và Băng Tinh Linh mặc vào. Hiện tại đang là mùa rét lạnh, nếu như trong thân thể không có huyết thống Bất Tử Điểu mang theo lực lượng hỏa diễm thì chỉ sợ sớm đã bị đông cứng ngã vào trong đống tuyết.
Mà thời điểm Vương Thần đang mặc quần áo cho Băng Tinh Linh thì con mắt nàng mở ra.
"Ách..." Vương Thần một tay che mặt, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, bất quá hắn lập tức liền lảng sang chuyện khác: "Thương thế của ngươi hoàn toàn tốt rồi chứ?"
"Ừm." Băng tinh linh lộ ra một cái nụ cười nhàn nhạt.
Vương Thần có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
"Có thể nói cho ta biết lai lịch của ngươi không? Ngươi vốn sống ở đâu, vì sao lại đến nơi này?"
Băng Tinh Linh đem y phục trên người sửa sang lại một chút, thản nhiên nói: "Ta là tinh linh từ hồ băng tuyết sinh ra, vốn ta sống trong băng hồ, nhưng đột nhiên liền ở trong siêu thị, thời điểm mà ta đang kỳ quái thì một bên chính là cái con quái vật màu đỏ kia đánh lén ta, sau đó thì ngươi đi tới."
Nghe được lời của Băng Tinh Linh nói, Vương Thần càng kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết cái tên 'Siêu thị' này?"
"Ta cũng không hiểu là cái gì, tự nhiên biết những danh tự này, giống như đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, kể cả ngôn ngữ cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-khung-cu-vo-han-so-hai/194580/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.