Chương trước
Chương sau
Tuy Vương Thần lòng đầy nghi hoặc, nhưng Đổng Thanh chết sống cũng không chịu nói ra, hắn đành kềm nén lại lòng hiếu kỳ của mình. Bất quá bị kích thích bởi chỗ tốt do cái vật phẩm đổi tùy ý hạng mục cấp ba sao★ mang lại, hiện tại trong đầu của hắn tràn đầy ý niệm muốn thử xem vận may trong đầu.
"Không phải còn vật phẩm đổi tùy ý hạng mục cấp 1 sao, lựa chọn một cái kỹ năng xem được cái gì, nếu trúng kỹ năng đồ bỏ thì cũng coi như bỏ đi vật phẩm này, không có gì quá đáng tiếc." Trong nội tâm Vương Thần âm thầm nghĩ đến, sau đó không chút do dự sử dụng cái đạo cụ này.
"Ngươi sử dụng vật phẩm đổi tùy ý hạng mục cấp 1 sao, lựa chọn hạng mục rút thăm: kỹ năng, ngươi nhận được rồi kỹ năng một sao: triệu hoán đồ ăn."
"Triệu hoán đồ ăn: triệu hồi ra 2 khối bánh có thể dùng để ăn, đồ ăn được triệu hoán sau 15 phút đồng hồ sẽ biến mất. Đánh giá: một sao."
"Là kỹ năng đến từ bên trong Warcraft!" Cảm giác hưng phấn của Vương Thần dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói),"Có cái kỹ năng này rồi thì có thể trực tiếp chế tạo ra đồ ăn, không cần phải tùy thân mang theo đồ ăn nặng nề rồi!"
Đổng Thanh cũng vô cùng cao hứng, mặc dù đồ ăn trong hành trang của hai người rất nhiều, nhưng mà cũng chỉ có thể duy trì được một tháng, trong mạt thế thì trân quý nhất chỉ sợ sẽ là đồ ăn rồi, nhưng có cái kỹ năng này rồi thì về sau cũng không cần lại vì đồ ăn mà lo lắng, xem như đã giải quyết một cái vấn đề khó khăn không nhỏ trong tương lai.
Vương Thần thử sử dụng cái kỹ năng này, phát hiện tiêu hao tinh thần lực vô cùng nhỏ, cơ hồ có thể không cần tính, hơn nữa bánh xốp triệu hoán ra cũng giòn ngon miệng, so với trong siêu thị bày bán còn ngon hơn.
( xem ra vật phẩm đổi tùy ý hạng mục xác thực so các kiện vật phẩm khác vô cùng trân quý, tuy vật rút thăm được không xác định, nhưng tối thiểu có thể đổi được vật phẩm cùng kỹ năng mà giết chết quái vật không chiếm được...)
Tương lai thì vấn đề đồ ăn đã được giải quyết, Vương Thần chỉ cảm thấy trong nội tâm dễ chịu đi không ít, hắn thở phào nhẹ nhỏm nói ra: "Như vậy cũng tốt rồi, chúng ta hiện tại đi điều tra có hay không còn người còn sống sót đi."
"Không biết còn có tang ma thi ở trong sân trường này không, cái con tang ma thi cầm khẩu Gatling (súng máy) kia thật sự là quá nguy hiểm!" Đổng Thanh nhớ lại chiến đấu mới vừa rồi, trong nội tâm vẫn âm thầm nghĩ mà vẫn sợ.
Vương Thần nghĩ nghĩ nói ra: "Theo đạo lý mà nói thì chiến đấu vừa rồi chắc đã đem cả học viện đều kinh động lên cả rồi, tại trong đêm yên tĩnh lại có thanh âm cưa điện cùng tiếng súng, nhưng ngoại trừ tang ma thi thì không ai đến đây, vậy thì rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó, trước điều tra thoáng một tý tình hình trong sân trường. Đúng rồi, đưa màn sáng phòng ngự tráo của ngươi cho ta bổ sung năng lượng đi, không cần phải bổ sung nhiều, 200 điểm năng lượng vậy là đủ rồi, 800 điểm còn lại thì cứ để nó tự hồi phục. Dù sao chúng ta giết nhiều quái vật như vậy, khả năng gặp tiếp quái vật mạnh cũng không lớn, bổ sung nhiều cũng có chút lãng phí."
Cùng nhau đi tới, cả sân trường là một mảnh tĩnh mịch, không hề thiếu Lâu phòng đã sụp đổ xuống, nhưng mà đừng nói người, ngay cả một con tang ma thi cũng không có xuất hiện. Hai người đi tới phụ cận dãy ký túc xá, lập tức nghe được một mùi máu tươi nồng nặc, Vương Thần cùng Đổng Thanh liếc nhau vội vàng đi vào, chỉ thấy bên trong phảng phất như huyết thủy, khắp nơi đều là vết máu đỏ sậm cùng thi thể, có không ít thi thể bị xé nứt không còn được đầy đủ, trên mặt còn biểu lộ cực độ sợ hãi.
Vương Thần cau mày nhìn tình cảnh tàn khốc trước mắt: "Rõ ràng cho thấy tại trong đêm bị công kích, còn chưa kịp chống cự thì đã bị giết chết rồi!"
Những thi thể này cũng chỉ mặc nội y, đại đa số chết ở trên hành lang, có thi thể còn nắm thật chặt trong tay các loại như chổi lau nhà, ghế, dao găm làm vũ khí, nói rõ những người này trong đêm đột nhiên bị quái vật đánh lén, sau khi tỉnh lại muốn đi ra ngoài cầm vũ khí, nhưng lại bị quái vật giết chết ở trên đường.
Đổng Thanh tựa đầu uốn éo hướng một bên, tại đây làm cho nàng không đành lòng nhìn lại: "Đúng rồi, trong trường học này có nhiều học viên như vậy, không có khả năng toàn bộ bị một hồi đánh lén liền bị giết chết hết được nha, bên ngoài luôn có người gác đêm, đem thực lực những tang ma thi kia mà chúng ta giết chết thì không thể nào đem những binh lính này toàn bộ giết chết được!"
"Quái vật chết đi xong sẽ hóa thành quang điểm biến mất, xem hình dạng những thi thể này thì hẳn là đã trải qua một hồi chém giết thảm khốc. Chúng ta tại lúc mới vừa tới học viện gặp được cái kia chút ít tang ma thi mặc dù nhiều, nhưng là phân tán khắp cả sân trường, cho nên phỏng chừng đại bộ phận đều đã bị các binh sĩ chém giết chết hết. Đi doanh trại xem một chút đi, chỗ đó có lẽ có súng."
Hai người lại đi tới chỗ doanh trại, thi thể trong doanh phòng càng lúc càng nhiều, đại bộ phận thi thể giống như là bị đạn quét thành mà nát tương, còn có thi thể giống như là bị thuốc nổ tạc đến, chỉ còn lại có nửa thân thể cháy đen không trọn vẹn.
"Cái này không giống như là bị hàm răng cùng lợi trảo của quái vật tập kích mà chết, ngược lại như là bị vũ khí cường hỏa lực đánh chết, hơn nữa bên ngoài có không ít kiến trúc đều bị sụp đổ phá hư, có khả năng trừ tang ma thi sử dụng Gatling mà chúng ta gặp được thì còn có quái vật sử dụng vũ khí hạng nặng khác!" sắc mặt Vương Thần trở nên ngưng trọng nói.
Nhìn thảm trạng những thi thể này khiến cho Đổng Thanh không khỏi trong nội tâm rét run.
"Không nói những thứ này, mặc dù không có tìm được người sống, nhưng ở nơi này có không ít súng ống, trước cầm một ít phòng thân đi, cái thanh Desert Eagle màu vàng đưa cho ngươi kia muốn sử dụng phải tiêu hao sinh thể năng lượng cho nên nếu chỉ dùng để đối phó tang ma thi thì cảm thấy thật có chút hơi lãng phí."
Trong doanh phòng thì súng ống quả thật có không ít, nhưng là ngoại trừ loại súng ngắn 54, thì chính là loại súng trường 56, hai loại này đều là loại cũ xưa, có lẽ đã có hơn 50 năm lịch sử, so với súng ống hiện tại thì tự nhiên là tương đối rớt lại phía sau.
"Trong học viện không có khả năng chỉ có hai chủng loại súng này, nhưng bất quá không biết để ở nơi đâu."
Vương Thần đem một khẩu súng ngắn 54 nhét ở phía trong túi lớn trên áo hai dây[bối tâm] chiến thuật, lại trang bị hơn mười viên đạn, liền đem túi áo đóng lại, cái này cũng có thể thấy được vũ khí trong thế giới hiện thực cùng tạo hóa vũ khí chênh lệch như thế nào rồi. Bất luận uy lực hay việc cái thanh Desert Eagle màu vàng kia có thể tùy thời để vào tạo hóa trong không gian, thì khi bắn hết đạn xong vẫn có thể trực tiếp sử dụng sinh thể năng lượng để bổ sung. Vũ khí hiện thực thì vô pháp cất giữ, còn phải mang theo đại lượng đạn dược, bằng không đợi lúc đạn bắn xong sẽ biến thành một đống sắt vụn không chỗ hữu dụng.
Hắn lại cầm thêm một khẩu súng trường 56, đem băng đạn nạp đầy, hình thức loại súng này cùng AK thông thường trong trò chơi có điểm giống nhau, xạ tốc 40 phát mỗi phút, phía trước còn có một lưỡi lê sắc bén ba góc-đỏ quạch. Uy lực viên đạn coi như cũng không tệ, nhưng vấn đề lớn nhất là dung lượng băng đạn quá nhỏ, chỉ có thể cài đặt được 10 viên.
Đổng Thanh không có lấy súng ngắn, súng ngắn 54 so uy lực với khẩu Desert Eagle thật sự kém quá xa, nàng trực tiếp cầm một khẩu súng trường 56, lại cầm thêm 5 băng đạn bỏ vào trong túi áo.
Cầm vũ khí trong tay khiến hai người cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, hiện tại dù cho gặp phải rất nhiều quái vật cùng lúc xuất hiện thì cũng không cần lại phải hốt hoảng. Sau đó hai người rời doanh trại, tại bốn phía trong sân trường điều tra, nhưng cũng không có phát hiện ra bất luận tung tích người sống nào.
"Thật sự là quá kì quái! Trong trường học nhiều binh sĩ cùng học viên như vậy, cho dù là trong đêm bị đánh lén thì cũng sẽ không toàn bộ chết hết chứ, huống chi trong doanh phòng còn có đại lượng vũ khí, chỉ bằng hai người chúng ta dùng súng trường 56 cùng 7 băng đạn thì cũng đủ đối phó vài chục con tang ma thi rồi!"
"Có phải hay không là đã di tản tới đâu rồi, ngay ngươi bình thường cũng biết nên đi trước tỉnh lị, những binh lính này chẳng lẽ không biết sao?" Đổng Thanh đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng này.
"Nếu như đã di tản đi, thì vì cái gì tại đây còn có đại lượng thi thể... Tìm không thấy người lái xe, chúng ta phải dùng biện pháp gì đi tỉnh lị đây...?" Vương Thần lắc đầu giận dữ nói.
Ngay tại lúc hai người nói chuyện, bên cạnh một tòa nhà sụp đổ phía xa xa, một gã nam tử dáng người khôi ngô tựa hồ cảm thấy cái gì, đứng người lên hướng về phương hướng Vương Thần cùng Đổng Thanh mà đi tới. Nam tử này hiển nhiên cũng không phải nhân loại, thân hình của nó thoạt nhìn khôi ngô cường tráng tựa như {Bạo Quân}vậy, nhưng mà tướng mạo so với {Bạo Quân}càng xấu xí hơn rất nhiều. Hắn mặc áo da màu đen, da đầu phảng phất bị bàn ủi phỏng qua vậy, nát thành màu đỏ tím, một vết đao dữ tợn chiếm hơn nửa cái da đầu. Môi của nó đã hoàn toàn biến mất, lộ ra mảng lớn lợi màu đỏ sậm cùng một hàm răng trắng bệch, mấy mạch máu vừa thô vừa to liên tiếp tại cổ cùng nơi bả vai, đập vào mắt kinh tâm.
Khiến người kinh dị nhất chính là, trên tay phải của cái con quái vật này rõ ràng là đang cầm một ống phóng rốc-két!
Nếu có người chơi cái trò chơi sinh hóa nguy cơ phiên bản nữ thần báo thù này rồi thì sẽ có thể nhận ra con quái vật này tên gọi là người truy tung, theo ở phương diện khác mà nói, thì nó so với siêu cấp BOSS Wies còn khó chơi hơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.