Editor:Zừa
- ------------------------------------------------------------------
Phổi cậu nhói đau như cảm nhận được sinh mệnh chính mình đang ngày càng rút ngắn.Như lông chim trơn bóng mà nhẹ nhàng, chỉ cần một hơi thở cũng đủ khiến lông chim trượt khỏi lòng bàn tay mà rơi xuống đất, nó không thể chịu đựng nổi cuộc sống đầy gánh nặng này, cũng tựa như theo không khí bay lên tầng mây —— giống như cuộc đời cậu vậy.
Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu luôn sống trôi nổi, chết rồi mới có thể rơi xuống đất.Bà nội mỗi buổi sáng sớm đều sẽ làm một ít món ăn đơn giản cho cậu, làm cơm trưa mang đi cho cậu, khuya về nhà cũng có một bàn đầy đồ ăn đang chờ cậu, cuộc sống cứ như thế lặp đi lặp lại, cùng một chu kì, chu kì càng lúc càng lớn, sức sống của lão nhân cũng từ từ bị rút cạn,dùng chính mình kéo dài đời sau, sinh hạ dòng huyết mạch tiếp theo.
Lâm Thư biết, cậu nhanh thôi sẽ rơi xuống đât.
"Rầm —— "
Là âm thanh nổi trên mặt nước.Tiếp theo là ánh mặt trời chói mắt, ở khắp mọi nơi, xâm chiếm hết giác quan của cậu.Lâm Thư sặc ra một ngụm nước, bắt đầu ho kịch liệt, trước mắt hắn có một cái cái bóng mơ hồ, hẳn là người vừa rồi vớt hắn lên, cậu cười khổ nghĩ.
"Khá hơn chút nào chưa." Người nọ hỏi.
Thanh âm ôn nhu quen thuộc này làm cậu run rẩy.
Lâm Thư giãy dụa ngồi dậy, cực lực khống chế mới không để mình chật vật ngã xuống, rốt cục thấy rõ bóng người xa lạ nhưng lại quen thuộc kia.
"... Xin lỗi, em vừa nãy..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-han-bao-luc/232317/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.