+
Edit: lemonade
=======
Khang Vạn Lý chạy như sấm chớp, giẫm đạp lên những vũng nước to nhỏ mà chẳng hề quan tâm, cứ thế chạy thẳng về nhà.
Đoạn đường ngắn ngủn chỉ tốn hơn mười phút đi đường giờ đây hệt như một cuộc chạy trốn thoát thân của cậu. Về đến nhà, cậu thở hổn hển rồi ngồi bẹp trước cửa.
Tim cứ đập loạn không dứt, Khang Vạn Lý ôm lấy đầu, tim vẫn không hề giảm tốc độ. Đợi đến khi có một cơn gió lạnh thổi qua, lúc này cậu mới chợt nhớ ra rằng mình vẫn còn mặc cái váy ngắn cũn cỡn kia!
Một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như cậu thế mà lại mặc váy chạy suốt cả một quãng đường.
Người đi đường sẽ nghĩ như thế nào về cậu đây trời!!!
Khang Vạn Lý nhớ lại, cảm giác nhục nhã và tức giận lại dâng trào lên, những việc xảy ra ban nãy cũng vì thế mà lặp lại trong đầu cậu, một cảm giác ấm ức mãnh liệt mà xưa nay cậu chưa từng gặp qua bỗng xuất hiện.
Xui gì mà xui tận mạng vậy chứ!
Tại sao cậu lại gặp phải tình huống như thế này!
Cảm giác mà trước đó Khang Vạn Lý phải cố nhịn nuốt xuống, giờ đây lại sắp tuôn ra ngoài. Đôi mắt cậu chớp một cái, những giọt nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống.
Đang bực bội, bỗng nhiên cửa mở ra, hại Khang Vạn Lý chụp ếch lên bãi cỏ, cậu quỳ gối lên đám cỏ vừa mới được cơn mưa gội rửa nên chân tay toàn là bùn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-do-me-luyen/2848682/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.