Không biết trong hai từ này từ nào đã chọc đến trái tim nhỏ bé của Khang Vạn Lý rồi nữa.
Mí mắt Khang Vạn Lý giần giật, trong lòng bỗng nhiên cực kì hụt hẫng.
Cậu với Hoa Minh nếu nói ra thì cũng không thể nói là người ngoài được, nhưng lần đầu tiên nghe được câu như thế khiến cậu không vui chút nào, Khang Vạn Lý không rõ có ý gì mà hừ một tiếng.
Từ Phượng giảng giải tiếng hừ ấy là khinh bỉ mình nên liền trừng mắt, cực kì khó chịu nói: "Cậu đúng là cái cứt gì cũng không hiểu, thẩm mỹ thì không được bình thường, không thể get được sức hấp dẫn của anh Minh. Anh Minh là ai cơ, chỉ dựa vào mặt thôi đã có khối người mê rồi! Càng không cần phải nói đến khí chất, đứng chỗ nào thì liền trở thành center chỗ đó, khiến tôi nhịn không được mà phải gọi một tiếng anh đấy."
Khang Vạn Lý bị diss gu thẩm mỹ ngay mặt thì liền thấy khó chịu, tâm trạng khó chịu lại thêm khó chịu. Không phải là cậu chưa từng nghe người khác khen Hoa Minh, ấy vậy mà bây giờ nửa câu cũng chẳng nghe nổi.
Nhưng cậu không thể nói xấu sau lưng Hoa Minh được, chỉ có thể oán giận nói: "Cái gì mà cả khối người mê chứ, cũng chỉ có mấy cô gái thích gương mặt mới bị cậu ta lừa thôi."
Một câu ôi cái đệch mẹ thốt ra từ miệng Từ Phượng, cậu ta vội đáp: "Nhân cách với sức hấp dẫn mà còn phân nam nữ cái gì, nam hay nữ cũng đều giống nhau cả thôi!"
Từ Phượng nóng lòng chứng minh sức hấp dẫn của Hoa Minh, nhất thời không biết nên nói từ đâu, ánh mắt cậu ta liếc đến bóng dáng của Dương Phục, cậu ta bỗng nhiên chớp mắt, hạ giọng nói: "Cậu chưa thấy được anh Minh khi còn nhỏ đâu. Hồi nhỏ anh Minh như thiên thần vậy, cực kì đẹp luôn đấy! Trước kia Dương Phục vẫn chưa biết anh Minh là nam, còn từng yêu thầm anh Minh vài tháng nữa cơ!"
Bát quái bất thình lình xuất hiện, Khang Vạn Lý nghe được thì bỗng ngơ ngẩn, cậu không khỏi thoáng nhìn sang Dương Phục, đối diện với tầm mắt của Dương Phục là một ánh mắt cực kì kinh ngạc.
Khang Vạn Lý không thốt nên lời cả nửa ngày trời.
Cậu tuy lãnh cảm với vẻ ngoài của Hoa Minh nhưng có thể nhìn rõ được diện mạo của Dương Phục.
Dương Phục này, nói cậu ta cao lớn, anh tuấn, trầm ổn cũng không ngoa.
Người như vậy mà trước kia từng yêu thầm Hoa Minh ư?
Khang Vạn Lý lập tức nhớ đến những sự ân cần chăm sóc thường ngày của Dương Phục đối với Hoa Minh, lại còn một câu Tiểu Hoa, hai câu Tiểu Hoa..... Cậu lập tức thấy quái lạ chết đi được.
Dương Phục tốt với Hoa Minh như vậy, bây giờ nếu nói vẫn còn thích thì Khang Vạn Lý cũng sẽ tin.
..... Chờ đã?
Hoá ra là như thế sao?
Biểu cảm của Khang Vạn Lý ngơ ngơ ngác ngác, không biết tại sao cậu lại thấy xung quanh tẻ nhạt nhàm chán, đến cả Từ Phượng cậu cũng chẳng nói chẳng rằng gì liền cất bước đi mất.
Từ Phượng cũng không hiểu được phản ứng của Khang Vạn Lý.
Vốn dĩ trọng điểm của cậu ta là chứng minh được sức hấp dẫn của anh Minh, cậu ta đang chờ Khang Vạn Lý mắng lại để cậu ta có thể giải bày ra rằng khi còn nhỏ Hoa Minh đẹp biết bao nhiêu, thậm chí còn định lấy những bức ảnh quý giá của mình ra để đập vào mặt Khang Vạn Lý. Ai mà biết người này đang nghĩ cái gì trong đầu rồi tự nhiên bỏ đi luôn!
Kì quái quá rồi đó!
Có phải có chỗ nào đó không đúng rồi không???
Từ Phượng nào có biết suy nghĩ của cậu ta và Khang Vạn Lý đã quẹo hai hướng khác nhau rồi đâu, đang lúc cậu ta mờ mịt khó hiểu thì Dương Phục đi tính tiền xong ở phía sau nói: "Đưa thiệp mời chưa?"
Từ Phượng quay đầu lại, lúc này mới tỉnh ngộ nói: "A... quên rồi."
Dương Phục để Từ Phượng lại, mục đích chính là để cho Từ Phượng nhân cơ hội mà đưa thiệp mời sinh nhật cho Khang Vạn Lý, cậu chàng bất đắc dĩ nói: "Vậy mày đứng đó cả buổi nói cái gì đó?"
Đương nhiên là đứng cãi lộn với Khang Vạn Lý rồi!
Từ Phượng thấy hơi có lỗi vì ban nãy đã "đặt điều" sau lưng Dương Phục nhưng bản tính cậu ta vẫn cứ là ngang ngược, Từ Phượng kịch liệt nói: "Mày quản tao à? Tao thích nói gì thì nói cái đấy thôi."
Sinh nhật Tiểu Hoa là chuyện lớn, Khang Vạn Lý chính là khách quý mà Tiểu Hoa quan tâm nhất, nếu không có Khang Vạn Lý thì còn gì là bất ngờ nữa.
Đúng vậy, đến cả tiệc sinh nhật Hoa Minh cũng không biết nữa cơ mà, chắc có lẽ hắn sắp nổi giận đùng đùng rồi. Buổi tiệc này là do cậu chàng, Từ Phượng và chú Hoa sau khi bàn bạc đã quyết định cho hắn một bất ngờ.
Hôm nay bọn họ thông báo với lớp và những người khác, cố ý để Khang Vạn Lý được biết tin cuối cùng, chính là vì để bảo đảm rằng Khang Vạn Lý nhất định phải tham dự.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Hoa Minh thật sự rất kì lạ. Bên ngoài thì nhìn có vẻ như gió êm sóng lặng, nhưng Dương Phục biết rất rõ Hoa Minh, cậu chàng cảm nhận được áp lực và nhẫn nhịn mà Hoa Minh đang chịu.
Hoa Minh hình như đang điên cuồng nhẫn nhịn cái gì đó.
Nếu cứ để hắn chịu đựng như thế này thì có thể sẽ có một cơn phong ba bão táp nào đó ghé ngang mất.
Dương Phục nói: "Đi mau đi."
Từ Phượng xụ mặt: "Tao không đi, tôi đổi ý rồi! Không đưa cho cậu ta nữa."
Còn làm trận làm thượng nữa à? Dương Phục rũ mắt, buông giỏ đồ xuống: "Vậy mày đứng đây chờ đi, tao đi."
Từ Phượng vội vàng ngăn lại: "Khoan đã, mày cũng đừng đi! Ban nãy tao không đưa thiệp mời cho Khang Vạn Lý là có lí do cả!"
Dương Phục ra hiệu cho Từ Phượng tiếp tục nói, Từ Phượng rất đứng đắn mà nói: "Thứ nhất là tao nghĩ chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện của anh Minh, thời cơ không thích hợp mà để cho họ ở cùng một chỗ, nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra mất. Đến lúc đó nếu lỡ như tát vào mặt anh Minh trước cả mặt cả lớp, vậy thì phải làm sao. Thứ hai...."
Dương Phục: "Nói đi."
Từ Phượng nói mấy lời vô nghĩa: "Theo như tao thấy thì bây giờ thái độ của Khang Vạn Lý đã xuất hiện dao động rồi, lần này tụi mình mời mọi người mà không mời cậu ta. Nói không chừng tinh thần của cậu ta sẽ kích động, sau đó mới tỉnh ngộ nhận ra rằng bình thường anh Minh tốt với cậu ta biết bao nhiêu, đúng không nào!"
..... Thật ra thì cũng đúng. Dương Phục hơi bị thuyết phục rồi.
Từ Phượng quan sát biểu cảm của Dương Phục, phát hiện thái độ của Dương Phục đã buông lỏng, lập tức hiện ra biểu cảm đắc ý.
Hừ hừ, thật ra cậu ta chả nghĩ nhiều như vậy đâu!
Đơn giản chỉ là cậu ta không muốn Khang Vạn Lý đi mà thôi. Thái độ của anh Minh lúc nào cũng nằm trong mắt của cậu ta, cậu ta cứ cảm thấy tính cách của tên Khang Vạn Lý này rất quái đản, cũng không tương xứng với anh Minh. Vậy mà anh Minh đã muốn thành gay, rồi còn săn sóc đủ đường nữa chứ!
Khang Vạn Lý có cái gì hay chứ? Tốt nhất là nhân cơ hội này phá nát cho xong.
Tuy nhiên, Từ Phượng trăm triệu lần không ngờ được rằng mấy lời tưởng chừng như là vô nghĩa kia lại đúng y như đúc với tâm lý của Khang Vạn Lý. Nhưng đáng tiếc rằng người này chỉ cho rằng kế hoạch của mình quá hoàn hảo, tâm trạng vẫn đang ngu ngốc vui sướng một trận.
Dương Phục tạm thời đồng ý với lời đề nghị của Từ Phượng, tạm thay đổi ý định đuổi theo Khang Vạn Lý.
Tâm tình Từ Phượng phấn chấn, vui vẻ đến là cùng, Dương Phục cũng cảm nhận được, nói: "Mày không có làm chuyện gì xấu đấy chứ?"
Từ Phượng nói: "Không có, tao đây là thật lòng vì anh Minh."
Lời nói này thật sự là ý chân thành, quả thật không nhìn ra được là nói dối, Dương Phục xác nhận: "Không có thật à?"
Câu nói mà cậu ta bảo Dương Phục từng yêu thầm Hoa Minh vụt qua đầu, Từ Phượng đột nhiên chớp chớp mắt, chột dạ nói: "Không có mà! Nếu tao có thì sau này tao mang họ mày luôn!"
Lớp 12 học rất vội, thời gian trôi qua cũng cực kì nhanh, chớp mắt đã đến chủ nhật.
Nhìn tờ lịch trên tường lật qua lật lại, tâm trạng của Khang Vạn Lý down tới cực điểm.
Cậu im lặng chờ hai ngày, đến cuối cùng thì Hoa Minh vẫn không nói với cậu bất kì tin tức nào, đến thiệp mời là manh mối cuối cùng cũng không có.
Hoa Minh thật sự không định mời cậu rồi.
Khang Vạn Lý không muốn biểu hiện sự thất vọng của mình ra ngoài mặt nên không thể thấy được bất cứ biểu cảm gì trên mặt cậu cả.
Ngay cả Chiêm Anh Tài và Vương Khả Tâm cũng ngầm thừa nhận là cậu sẽ đi, nên khi chuẩn bị đi còn đến gọi cậu đi chung. Bọn họ nghĩ Hoa Minh đối đãi với Khang Vạn Lý đặc biệt như thế, sao có thể không mời cậu được chứ.
Đối mặt với hai người bạn thân, Khang Vạn Lý nói không nên lời việc mình không có thiệp mời, đối lập với hai đứa bạn đang vui vẻ bừng bừng, Khang Vạn Lý thấy ngày càng buồn hơn.
"Hai cậu đi đi.... Tớ không đi đâu."
Vương Khả Tâm rất kinh ngạc: "Sao lại không đi thế, chắc chắn là sẽ rất vui đó. Ở trước Tháp Chuông Hoa thị có cả đài phun nước, tối nay chắc sẽ còn có pháo hoa nữa cơ! A.... Tớ biết rồi."
Vương Khả Tâm chợt nghĩ tới gì đó, lộ ra nụ cười tươi sáng: "Có phải Hoa Minh muốn tới rước một mình cậu không? Hèn chi, được rồi, cậu ở lại chờ đi, tớ với Chiêm Anh Tài còn phải đi bắt taxi nữa."
Khang Vạn Lý hé môi nhưng chẳng nói được gì cả. Đến khi tiễn hai người kia đi rồi, cậu về phòng đóng cửa, trực tiếp nằm lên giường.
Nằm ngây ngốc.
Cậu không quan tâm đến học, không quan tâm đến làm bài tập, cũng không quan tâm đến đề thi.
Trong lòng chỉ toàn là biế/n thái mà thôi.
Sao có thể bạc tình như vậy chứ? Nói từ bỏ là từ bỏ, dứt khoát quá rồi!
Tại sao lại không tiếp tục kiên trì nữa, nếu cố gắng thêm một chút nữa, nói không chừng cậu đã....
Khang Vạn Lý bị suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, tim cậu suýt chút nữa là đã bay ra ngoài luôn. Cậu vội tự nói với bản thân chỉ là mình không cam lòng bỏ qua, chỉ là không nỡ bỏ lỡ tình bạn vốn đã được kết trái mà thôi.
Vì để áp chế cái suy nghĩ đáng sợ đang dâng trào kia, Khang Vạn Lý nhảy bật ra khỏi giường như bị lũ cuốn, cậu liều mạng lao vào làm bài tập.
Nhưng cậu cũng chẳng tập trung tinh thần được, tốc độ làm bài có hơi chậm chạp, Khang Vạn Lý thường xuyên nhìn điện thoại trong vô thức, tựa như đang chờ tin nhắn vậy.
Cứ như thế kéo dài đến tối, Khang Vạn Lý vội vàng ăn đối phó bữa chiều, cuối cùng cũng nghe được một tiếng ting từ điện thoại.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn là do Chiêm Anh Tài gửi đến, biểu cảm cậu hơi ngẩn ra, bỗng nhiên thấy hơi thất vọng.
Cậu nhìn thoáng qua rồi bấm mở tin nhắn.
Chiêm Anh Tài: [Vạn Lý, cậu thấy trong group chat của lớp chưa? Nghe nói tâm trạng của Khổng Văn Quân không tập trung rồi giảng sai bài mấy ngày liên tiếp, bị học sinh đi khiếu nại, hội phụ huynh của lớp còn yêu cầu đổi giáo viên chủ nhiệm của 12-1 nữa đó.]
Chiêm Anh Tài: [Hình như Khổng Văn Quân sắp chán nản lắm rồi.]
Chuyện này Khang Vạn Lý không biết, nhưng Khang Vạn Lý cũng chẳng kích động nổi.
Cậu nào còn tâm trạng để quan tâm Khổng Văn Quân ra sao, bây giờ thứ cậu quan tâm chỉ có.....
Chiêm Anh Tài cũng không nói nhiều về vấn đề này, cậu ta hỏi: [Nhà họ Hoa lớn quá đi mất, người tới còn nhiều hơn tưởng tượng nữa, đại sảnh lầu một đã đầy người cả rồi. Cậu đang ở đâu thế? Tớ đi tìm cậu nè.]
Khang Vạn Lý vốn không có ở nhà của Hoa Minh, có ở đâu cũng không tìm thấy được. Ngay lúc cậu đang chầm chậm chuẩn bị trả lời tin nhắn thì Vương Khả Tâm gửi cho cậu một video ngắn.
Đoạn video chắc là quay lại cảnh hiện tại, trong video là tiếng la hét của những người xung quanh và Vương Khả Tâm, Hoa Minh thì đang từ cầu thang trên tầng hai đi xuống, có người còn đẩy một chiếc bánh kem tám tầng đến cho hắn nữa.
Những âm thanh chung quanh hét lên: "A a a a a a a a a a a Hoa Minh!!! Hoa Minh đến rồi!!!! Sinh nhật tuổi 18 vui vẻ nhaaa!!!"
Tiếng hoan hô ồn ào vang vọng khắp nơi, toàn bộ hội trường dường như đều trở nên cao trào náo nhiệt vì sự xuất hiện của Hoa Minh.
Khang Vạn Lý ngay lập tức chú ý đến Hoa Minh đang mặc một bộ vest màu bạc, bởi vì ngoại hình xuất sắc và phong thái khác hẳn với người thường nên ở trong đám đông rất dễ nhận ra.
Sau đó, Vương Khả Tâm lại gửi thêm hai video nữa.
Video thứ nhất là cảnh Hoa Minh đứng yên trước bánh kem, biểu cảm có vẻ như hơi ngạc nhiên, sau đó Từ Phượng và Dương Phục đưa cho hắn một con dao cắt bánh kem.
Video thứ hai: Hoa Minh đang cắt bánh kem cho có lệ. Khi hắn ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên có hai cô gái đứng bên cạnh chen vào trong ống kính, người sau đẩy người trước lên một cái, cô gái đứng ở đằng trước liền lấy hết can đảm mà hôn lên má của Hoa Minh một cái.
Trong video hội tụ đủ các loại tiếng gào rồi la hét.
Có người ồn ào, có người ngạc nhiên la lên, còn có cả tiếng hét của Từ Phượng: "Kiều Kiều!"
Đúng vậy, hai cô gái trong video kia Khang Vạn Lý đều có ấn tượng, cô gái đã hôn Hoa Minh chính là em gái Từ Đại Kiều của Từ Phượng.
Hôn Hoa Minh rồi ư?
Cô ta hôn Hoa Minh rồi sao?
Cái hình ảnh kia cứ ở trong đầu cậu mãi không tiêu tan đi, Khang Vạn Lý lại mở video lên xem một lần nữa, nhưng không phải để xem Từ Đại Kiều mà là để nhìn phản ứng sau đó của Hoa Minh.
Đáng tiếc là video kia quay quá ngắn nên còn chưa kịp thấy được biểu cảm của Hoa Minh thì đã dừng video, Khang Vạn Lý không thấy được kết quả mà mình mong muốn.
Hôn rồi. Ở trước mặt nhiều người như vậy mà hôn môi, điều này chẳng phải tương đương với việc tỏ tình hay sao?
Con gái tỏ tình với Hoa Minh, vậy Hoa Minh sẽ đáp lại như thế nào đây? Hắn đồng ý hay là từ chối?
Tim của Khang Vạn Lý rớt xuống lộp bộp, rõ ràng chuyện Từ Đại Kiều thích Hoa Minh cậu đã biết từ lâu, rõ ràng là cậu đã từ chối Hoa Minh rồi nên chẳng còn tư cách nào để để ý cả.
Nhưng trong khoảng khắc ấy, cậu chỉ có duy nhất một loại cảm giác, một cảm giác cực mãnh liệt lạ thường.
Đó chính là đau khổ!!
Cực kì đau khổ!!!
Khang Vạn Lý bắt đầu cáu gắt nhưng lại không có chỗ nào để trút giận. Sau khi Vương Khả Tâm gửi hai cái video kia xong thì liền mai danh ẩn tích nên tình thế sau đó ra làm sao Khang Vạn Lý cũng không thể biết được.
Cậu đi quanh quanh trong phòng kí túc xá, vừa cáu bản thân, cũng vừa cáu luôn cả Hoa Minh.
...............
Cuối cùng, Khang Vạn Lý đi đến cửa phòng kí túc xá của Hoa Minh, cậu lấy chân đá mạnh vào cái cửa đang đóng chặt kia một cái. Sau đó, cậu lấy một tờ giấy ghi nhớ dán lên cửa phòng Hoa Minh, gõ thật mạnh vào đó nhiều lần, sau cùng là đặt bút lên viết một câu:
.... Sinh nhật vui vẻ.
Đây chính là Khang Vạn Lý, dù cho cậu đang muốn trút giận nhưng cậu vẫn là một cậu bé ngây thơ hồn nhiên đến nỗi khiến cho người ta phải cảm thán.
Khang Vạn Lý rầu rĩ không vui đi về phòng, cậu bấm vào wechat của Hoa Minh, thử nhắn chút gì đó. Nhưng suy nghĩ cứ loạn cào cào, không thể nào suy nghĩ ra hồn cả.
Cậu có thể nhắn được cái gì đây? Hỏi Hoa Minh tại sao không mời cậu, hỏi hắn có phải đã đồng ý hẹn hò với Từ Đại Kiều rồi không ư?
Cậu dùng thân phận gì để hỏi đây?
Khang Vạn Lý uể oải không phấn chấn nổi, cứ do dự mãi rồi lại tắt điện thoại đi.
......
Thứ chờ đợi cậu chính là khoảng thời gian trầm mặc và yên tĩnh, đầu của cậu rất đau, tâm trạng cũng không tốt, không biết qua bao lâu, lúc này cậu đã mơ màng mà thiếp đi.
Ước chừng đến khoảng rạng sáng 3,4 giờ.
Ngoài cửa phòng của Khang Vạn Lý truyền đến một tiếng vang nhỏ, chỉ gõ một chút, cũng không có rõ ràng gì mấy.
Nếu như là muốn gọi Khang Vạn Lý dậy thì chắc chắn phải gõ nhiều cái nhưng âm thanh kia lại dừng lại. Lát sau, một chiếc chìa khoá cắm vào ổ khoá, khoá cửa nhẹ nhàng chuyển động, phát ra một tiếng cạch.
+
Cửa mở.
...... Ánh đèn từ hành lang chiếu vào, theo sau là một bóng người và tiếp theo là tiếng đóng cửa, sau đó cả hai đều biến mất.
Trong bóng tối có một bóng người chầm chậm đi đến mép giường của Khang vạn Lý, người nọ yên lăng nhìn Khang Vạn Lý trong chốc lát, chẳng phát ra một tiếng động nào cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]