Đổng Sa không dám nhiều lời, nhẹ nhàng khom người, sau đó lui xuống.
Sở Tịch đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”
Đổng Sa đứng nghiêm tại chỗ.
“Kể từ hôm nay, nếu em tìm được cậu nào vừa mắt, thích người ta, cứ nói với tôi một câu, tôi đứng ra lo cưới hỏi cho em.”
Đổng Sa giương mắt nhìn Sở Tịch. Ánh mắt Sở Tịch có điều né tránh, cô biết đó là bởi y không dám nhìn mình.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Đổng Sa không hề oán hận, một chút cũng không có. Cô thật ra còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, giống như thi xong đại học, dù chưa biết kết quả, có khi sẽ rất kém, nhưng ít ra cũng thi xong rồi, chỉ cần thế là đủ. Cô giống như giải thoát khỏi gông cùm nặng nghìn cân, từ trên mây trở về mặt đất.
Với cả, cô nghĩ, trong tim mỗi cô gái đều có một hình mẫu chàng trai như thần tiên, nhưng đặt trong mơ còn có thể, chứ để mà cưới về cùng chung sống ngày qua ngày, đó không phải là điều hạnh phúc gì cho cam.
Sở Tịch thấy cô không nói gì, trong lòng có chút khổ tâm: “…..Tôi sẽ bù đắp cho em….”
Đổng Sa nhanh nhảu ngắt lời y: “Chăm sóc da mới nhất của Shiseido!”
“……Ơ?”
“Sữa tắm toàn thân của Body shop!”
“…….Ắc…….”
“Còn cả kem nền đặc chế của Queens nữa!”
“…….”
Nếu có thể nhìn thấy, trên mặt Sở Tịch đã thẳng thớm một hàng hắc tuyến: “……Muốn nhiều thứ như vậy, em rốt cuộc có mấy cái mặt mà trát lên?”
Đổng Sa bưng mặt, uốn éo vô hạn thẹn thùng: “Mỹ phẩm của con gái chẳng bao giờ là nhiều cả a a a a a a……”
__
Trịnh Bình hoàng hôn ngày hôm sau mới đến, lúc đến mặt mày đắc ý, khí thế bừng bùng, chắc mẩm anh em tốt Lưu Triệt của mình đã ăn tươi Kim Thạch vào bụng, Sở Tịch chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường đợi mình thôi.
Lúc đi đến cổng sân Sở gia thì thấy Lưu Triệt, Lưu Triệt đang khom người ngắm hoa, thấy Trịnh Bình đi đến, đứng dậy cười cười. Trịnh Bình nhất thời mở cờ trong bụng: “Xong hết rồi hả?”
Lưu Triệt giơ tay làm động tác rất tốt: “Tất cả OK.”
Trịnh Bình trong trạng thái hưng phấn đương nhiên không phát hiện sắc mặt Lưu Triệt u ám như bầu trời đang mưa, thậm chí ngay cả ngữ khí của hắn cũng đầy ý vị nghiến răng nghiến lợi. Trịnh Bình dạt dào hồi tưởng những lời Sở Tịch nói lúc đánh cược: Nếu ngay cả Lưu Triệt bé bỏng muộn tao(4) kia cũng ăn được Kim Thạch nhà tôi, tôi sẽ tự mình tắm rửa nằm xuống, tùy quân sở hảo tùy ý làm bậy…..
Thích gì làm nấy…..
Tùy ý làm bừa….
(4) Muộn tao: nội tâm nhiệt tình nhưng không thể hiện ra ngoài
Trịnh Bình chùi nước miếng. Làm bậy nha, đường đường là một quỷ súc công hào hoa phong nhã tuyệt vời xuất chúng, một khi làm bậy, hê hê, bao nhiêu hương diễm bao nhiêu đáng yêu…..
Trịnh Bình hưng phấn hộc tốc chạy lên phòng ngủ của Sở Tịch trên lầu. Lúc này Sở Tịch vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Kim Thạch: “Thế là xong nhé?”
Kim Thạch thề thốt chân thành: “Tôi đây làm sao có thể phụ tấm lòng của cậu Sở!”
Sở Tịch xoa cằm trầm ngâm nửa ngày, vạn phần tao nhã cười dê: “Thiện tai, thiện tai.” Vẻ mặt này xuất hiện trên gương mặt thanh tú nhã nhặn đẹp như nữ nhân của Sở đại công tử, thật sự có một loại mỹ cảm đối lập rõ nét, Kim Thạch không nhịn được hoài niệm đến nụ cười mộc mạc (?) chân thành (?) đơn thuần (?) của Lưu Triệt bé bỏng.
“Không có việc gì anh đi nghỉ đi,” Sở Tịch toe toét cười đứng dậy, “Thiếu gia nhà anh đây phải chuẩn bị một chút….”
Chuẩn bị một chút cái gì?
Chuẩn bị lâm hạnh Trịnh tiểu công chứ sao.
Kim Thạch không thể so với Lưu Triệt, Lưu Triệt vốn hiền lành phúc hắc lên thì rất nguy hiểm, Kim Thạch lại vốn dĩ khá là trung hậu, dù sao đi theo Sở Tịch lâu rồi, không đành lòng trơ trơ nhìn kim chủ nhà mình cam tâm tình nguyện vạn phần hạnh phúc lao vào hầm lửa.
“Cậu Sở….”
Sở Tịch đang vận bới tung tủ lên tìm bcs: “Cái gì?”
“Cái này, lát nữa Trịnh Bình đến, có cần tôi giúp không?”
Sở Tịch lừ lừ thò đầu ra từ cánh tủ, ánh mắt dè chừng: “Anh cũng muốn đè hắn?”
Kim Thạch trước mắt lóe lên bộ mặt của bạn học Trịnh tiểu công, sau đó gã chớp chớp mắt, xua xua tay: “Làm phiền, làm phiền ngài rồi.” Nói xong quay mông chạy mất dép, phóng như bay khỏi cái tổ chim cu ôn hương nhuyễn ngọc này.
__
Học sinh Trịnh Bình suốt dọc đường không gặp cản trở, hưng phấn bừng bừng đẩy ra cửa phòng Sở Tịch, trước mắt chỉ thấy ánh dương ngũ sắc trải ngàn dặm, xuyên qua kính thủy tinh cực lớn, một vạt đỏ ánh kim chiếu lên tấm thảm trắng muốt. Sở Tịch ngồi trên ghế tay vịn dựa bên cửa sổ, cái ghế đó cực kì xa xỉ, cao ngót nghét nửa người, chiều rộng đủ một người nằm nghiêng trang trí chạm vàng nền trắng, từng đóa từng đóa hoa nở rộ lung linh rực rỡ, trông giống như ngai vàng xuất hiện trong truyện cổ tích.
Tóm lại là cái ghế này quá mức hoành tráng, nhưng lại nổi bật lên Sở Tịch người này có chút kiêu kỳ mà yếu ớt. Giống như mỹ nhân tuyệt thế trong truyện cổ, luôn yếu nhược mà cao quý, chạm mạnh một chút là hỏng mất, vỡ tan, như một món đồ sứ trân bảo.
Sở Tịch gác chân đọc sách, thấy Trịnh Bình tiến vào mới cất sách, cười nhẹ chỉ chỉ chân trước mắt.
Trịnh Bình bèn tiến lại, không chút do dự quỳ gối trước mặt y.
Bao nhiêu phong lưu giờ chẳng là gì, tình ý dây dưa, nhoáng cái đã hết. Trịnh Bình đời này chưa quỳ trước mặt ai, duy nhất chỉ có người trước mặt, tổn thương có đổ máu có mất mạng có, đến cùng vẫn là báu vật chôn sâu trong lòng, tâm tâm niệm niệm ngày nhớ đêm mong, gần như hận không thể khoét cả người cả tim ra cho y xem.
Sở Tịch cứ như vậy nửa nằm dịu ngoan một bên, Trịnh Bình nửa quỳ bên cạnh, một tay chậm rãi vắt qua hông y, thấp giọng hỏi: “Sổ sách năm nay làm xong rồi chứ?”
Sở Tịch thanh âm trầm trầm: “Ưm.”
“Lại giành đất từ tay Trịnh gia?”
“Ưm.”
“Sau đó dọn sạch sành sanh, nửa nhân chứng vật chứng cũng không còn?”
“Ưm.”
Trịnh Bình mắt long lanh nhìn Sở Tịch, Sở Tịch lười biếng trở mình, quay lưng về phía hắn, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt không mấy cảm xúc từ bên trong: “Của thiên trả địa.”
Của thiên trả địa, Sở Tịch lớn lên từ hắc đạo, đầy một bụng gian trá, thủ đoạn tranh sáng tranh tối nào mà không làm được? Mưu trí nhiều, thủ đoạn độc, hành động nhanh, cho dù Trịnh Bình căng óc phòng bị, cũng chịu mất một miếng thịt đi.
Hắn tính kỹ rồi, Sở Tịch đặt chân lên đất đại lục, cũng như hải tặc từ đại dương vào làng chài, đốt giết bắn cướp không từ việc xấu nào, chưa gắn gia huy nhà họ Sở lên máu thịt của mấy gia tộc đại lục thì chưa về.
Trịnh Bình bỗng đứng dậy, bế trọn Sở Tịch lên, trực tiếp ném lên giường. Rèm cửa được thuận tay kéo xuống, tia sáng cuối cùng của tà dương bị che khuất, trong phòng bỗng tối tăm, làm nổi bật lên mỹ nhân như ngọc trên giường, chiếc cổ thon dài tinh tế, lúc ẩn lúc hiện, thoáng chốc đã khơi dậy máu nóng trong người.
Sở Tịch muốn nhổm dậy, Trịnh Bình ngồi bên giường, một tay đè y xuống. Hắn thậm chí không kịp cởi từng lớp quần áo, lửa tình lúc này khiến người ta khó nhịn, hắn trực tiếp tóm lấy Sở Tịch xé tan lớp áo mỏng manh, ngón tay để lại vô số vết máu trên vai Sở Tịch.
Như thể hắn nghĩ cứ thế mà cấu xé Sở Tịch ăn vào bụng.
Sở Tịch hít một hơi khí lạnh, hạ thấp thanh âm, lập tức trong bụng thầm chửi cha mắng mẹ. Trịnh Bình đồ biến thái, lên giường với hắn tuyệt đối không được phát ra tiếng, bằng không hắn nghe được sẽ cực kì hưng phấn thậm chí phát điên, sẽ chuyển sang dày vò hung tợn, phải nghe thấy ngươi cầu xin ra tiếng mới được.
Sở Tịch co giò đạp hắn một đạp, thanh âm gay gắt: “Nhẹ thôi!”
Trịnh Bình ghé vào tai y thấp giọng cười: “…..Là ai nói ‘Tùy quân sở hảo’? Anh vẫn thích câu này, lần này cho em sáng mắt ra, cho em một tuần khỏi xuống giường……”
Sở Tịch sững người, lập tức nổi đóa: “Anh coi tôi là ai? Muốn phát tình thì ra đường, nam sinh trẻ đẹp không thiếu!”
Trịnh Bình cúi người hôn y: “Không được, anh thích giọng điệu này của em hơn.”
Nụ hôn của hắn mang theo nam tính thuần khiết, rất thô lỗ, làm cho người ta có cảm giác bị xâm phạm. Sở Tịch luôn không thích, y dù sao cũng là quý tộc, từ nhỏ được nuôi dạy trưởng thành nghiêm túc, tất cả mọi người đều giữ kẽ cùng lạnh nhạt, không ai có thể xâm phạm vào thế giới của y. Gã đàn ông này hôn xuống, như thể không chỉ là môi lưỡi, ngay cả thân thể đều bị chiếm đoạt từng chút từng chút.
Trong cổ họng y kháng cự hừ một tiếng, đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
Sở Tịch đẩy Trịnh Bình ra, gào lên: “Đồ chết tiệt!!!!!! Anh nuốt lời!!!!!”
Trịnh Bình ăn đủ một đầu gối vào khố hạ, lập tức đau đớn gập người: “Đâu ra! Ai nuốt lời chứ rõ ràng là em!”
Sở Tịch giận dữ đôi co: “Chính anh nuốt lời, rõ ràng anh mới phải bị đè!”
“Ăn nói tào lao, là em tự nói tùy anh làm bậy cơ mà!”
“Tôi nói nếu thua tôi mới phó mặc cho anh!”
“Vậy giờ em phải nằm xuống mới đúng!”
“Lăn mẹ anh xuống, Lưu Triệt bé bỏng nhà anh đã ngoan ngoãn nằm xuống rồi anh còn không giơ tay chịu trói!”
Trịnh Bình giãy nảy: “Cái gì? Không phải Lưu Triệt ăn Kim Thạch nhà em rồi sao?”
Sở Tịch đứng hình, sau đó Trịnh Bình cũng đứng hình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn lâu thật lâu, từ trong đáy mắt của đối phương nhìn thấy chính mình. Một kẻ thì sớm cương như cục sắt, một kẻ bán *** mê người, trong phòng xuân tình phơi phới, khiến người ta cảm giác không làm bậy cũng là một tội lỗi.
Trịnh Bình hít sâu một hơi, ánh mắt xa xăm: “Thì ra là vậy….”
Sở Tịch vẫn chưa hiểu mô tê ai thắng ai thua gì hết đã bị Trịnh Bình đè nghiến xuống, xoẹt xoẹt hai cái kéo cà vạt xuống trói cổ tay y vào đầu giường.
Sở Tịch cảm thấy vô vàn phẫn nộ: “Trịnh!!!!!! Bình!!!!!!”
Trịnh Bình tóm lấy cằm y, buộc y ngẩng đầu, dục vọng trong đáy mắt dần dần tích tụ đến mức sắp bùng nổ.
“Chỉ có em mới đi so đo cái trò thắng thua trong lúc này….” Trịnh Bình nói ra hai từ vô sỉ cứ đường hoàng như đạo lý hiển nhiên, “Chậc, một chút kiến thức làm công cũng không có, đáng bị ăn….”
__
Rên rỉ êm tai, thở dốc nặng nề, dần dần thanh âm khàn khàn cũng không còn nữa, tất cả còn lại đều khiến người ta miệng khô lưỡi khô.
Tuy nhiên bạn trẻ Kim Thạch đã luyện thành tinh, hôm nay thân ngoài tam giới không trong ngũ hành, chỉ lẳng lặng chuẩn bị hành trang, lưng đeo một bọc nhỏ, vô hạn thê lương đi ra hướng cổng chính Sở gia.
Lưu Triệt ngồi xổm ngoài cổng gặm dưa hấu, thấy gã ra, vô cùng kì quái hỏi: “Anh đi đâu?”
“Trời đất rộng lớn, bốn bể là nhà…” Kim Thạch ném phắt cái bọc nhỏ đi, nhào tới Lưu Triệt sờ mó lung tung: “Lưu Triệt bé bỏng! Đợi Sở Tịch xuống giường nhất định sẽ khai đao với tôi đầu tiên! Tôi phải nhanh chân chạy trốn, cầu cậu thu nhận tôi mà mà mà mà mà mà——!”
Lưu Triệt đạp đạp đạp lùi xa ba bước: “Tôi thu nhận anh? Tôi nào dám? Sở Tịch còn không lột da tôi?”
Kim Thạch nhăn nhăn nhó nhó đáp: “Chúng ta đã ngủ cùng nhau, ắt là thề non hẹn biển tình sâu như hố rồi, cậu sao lại nhẫn tâm nhìn tôi bị sếp chèn ép như vậy? Nói không chừng Sở Tịch hứng lên, trực tiếp đưa tôi lên giường, huhuhuhuhu…. Thế chẳng phải cậu đội nón xanh(5) hay sao?”
(5) Đội nón xanh: bị cắm sừng
Lưu Triệt trực giác có cái gì không ổn: “….Nhưng mà, Sở Tịch ngủ với anh thì liên quan gì đến tôi đội nón xanh?”
Kim Thạch kéo Lưu Triệt bé bỏng, rón rén chuồn ra ngoài cửa chính Sở gia như tên trộm, nhìn đông ngó tây không thấy cảnh vệ nào mới lén lút móc ra một tập chi phiếu trong ***g ngực, thì thào nói: “Moi ra từ túi áo Sở Tịch đó….”
Lưu Triệt thấy tiền, lập tức mở cờ trong bụng: “Khổng Tử nói, tiền từ trên trời rơi xuống, ai mà không thích? Dù sao hai người bọn họ lăn lộn một tuần sau cũng không ra….”
Hai người lấm la lấm lét bốn mắt nhìn nhau: “Tiết xuân oi nồng, đúng là thời điểm du lịch lý tưởng.”
“Tôi luôn muốn đi Maldives nghỉ mát, ngặt nỗi mấy năm đều bận rộn không có thời gian…..”
“Nghe nói đồ ăn ở đó đắt lắm…..”
“Lo gì, chúng ta tiêu tiền của cậu Sở cơ mà!”
Dưới trời chiều, hai tên thuộc hạ phản đồ lòng lang dạ sói, câu kết làm bậy ôm theo bọc nhỏ, vung vẩy tập chi phiếu, hướng về tự do và hoa mộng, còn có cả bầu trời và mặt biển Maldives đầy nắng.
Người đẹp, món ngon, kỳ nghỉ lý tưởng, tất cả hãy ập xuống đầu chúng ta đi nào!
__
Trong phòng ngủ hoa lệ xuân tình hãy còn nồng đượm, Trịnh Bình láng máng nghe Sở Tịch nói cái gì, cúi xuống chọc y: “Nói cái gì đó?”
Đập vào tai là Sở Tịch đang gọi tên một người đàn ông khác, trong tích tắc mặt đen mất một nửa.
Sở Tịch nói là: “….Kim Thạch, đợi ông đây ra ngoài, xem ông đây lột da anh thế nào a a a a a a——!”
__
Ngày xuân nồng, đầu cành hồng hạnh rủ xuống.
Sở Tịch vẫn đang ôm mối hận bị ăn.
Trịnh Bình đang sung sướng ôm hôn bà xã trên giường.
Kim Thạch đang phấn khởi chạy về phía tự do.
Lưu Triệt đang è cổ đếm chi phiếu.
Đổng Sa đang trong tiệm mỹ phẩm hưởng thụ ưu đãi VIP người người ngưỡng mộ.
…….À, còn có một con chó thổ đến giờ vẫn chẳng có nổi cái tên.
Đang nước miếng tí tách nhìn chằm chằm miếng bánh gato không được ăn, vật vã giảm béo…..
Thì ra cả đời người đẹp nhất giây phút này, không gì sánh hơn; một kiếp chân thành, đưa tay chạm tới, tùy ý yêu thương, ôn nhu trong lòng.
(end)
HOÀN
Yep! Cực Đạo Truy Sát đã được lấp hố. Chân thành cảm ơn những ai đã ủng hộ và chịu đựng editor mắc chứng lười kinh niên và thích nhảy hố này ヾ(*´∇`)ノ Hi vọng sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ trong các hố mới ψ(`∇´)ψ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]