Ngày đặt chân tới Hongkong, Lưu Triệt phát điên. Hắn vừa mò vào cửa Kha gia, Sở Tịch đã đích thân đứng chào đón tại cửa, vừa thấy hắn xuống xe là lập tức tay bắt mặt mừng. Lưu Triệt thấy đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp kia, bỗng chốc lên cơn đau tim, muốn vùng vẫy cũng đành chịu thua, nụ cười trên mặt Sở Tịch từ bi vô hạn, lực trên tay lại mạnh đến kinh người, ôm chặt lấy cánh tay Lưu Triệt mà nói: “Chẳng phải chú em nhà họ Lưu đây sao? Người ta nhớ cậu muốn chết mà!”
Lưu Triệt lắp bắp: “Khôngkhôngkhông, cậu Sở hai chúng ta không….. Cái mà…. Không quen…..”
Sở Tịch khoác vai hắn lôi vào cửa, vừa đi vừa thân mật ôm lấy hắn: “—— Anh em một nhà mà nói không quen cái gì? Hai anh em mình với nhau mà, chẳng bõ chú em nhớ nhung, Đổng Sa cũng nhớ cậu hoài, may mà có tôi ngăn chứ không cô ấy đòi đi gặp cậu không biết chừng, cậu xem cả ngày bận rộn chuẩn bị cho lễ đính hôn mà cô ấy ngày nào cũng nhắc đến cậu, còn đòi hôm nào đến thăm hỏi cả họ hàng hang hốc nhà cậu cơ….”
Lưu Triệt lập tức hóa điên luôn.
Bên trong đại môn là bữa tiệc rượu ngoài trời, Kha Dĩ Thăng bố trí tiệc lưu động ba ngày ba đêm cho cả thuộc hạ của khách, phô trương như vậy ở Hongkong cũng chẳng mấy khi thấy, vào cửa là một làn gió thơm ùa tới, chỉ thấy toàn tây trang giày da, ăn uống linh đình, tiếng cười lanh lảnh của chị em phụ nữ vang vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-dao-truy-sat/2355141/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.