Đổng Sa vội vàng chạy đến cổng lớn, Trịnh Bình ngậm điếu thuốc dựa vào cửa xe, thấy cô liền trưng ra cái mặt nhăn nhở: “Yo người đẹp! Sao vô ý vô tứ lại để cô em đích thân ra đón thế này?”
Đổng Sa xua xua tay cho vệ sĩ lùi xuống, lạnh mặt nói: “Trịnh tiên sinh, sao tôi không nhớ ra là có gửi thiệp mời cho ngài?”
Trịnh Bình thong thả bước vào trong, vừa đi vừa liếc đông ngó tây. Đổng Sa tức xì khói, ngoài mặt không dám biểu lộ ra, chỉ có thể từng bước chắn trước mặt: “Trịnh tiên sinh! Xin giữ phép tắc!”
Trịnh Bình rút điếu thuốc chậm rãi nhả khói, giọng cười trêu cợt: “Người đẹp nói năng kiểu này dễ khiến người ta hiểu nhầm tôi làm gì cô em đó nha….Tôi là tôi đến mừng sinh nhật đấy chứ, coi đây,” hắn giơ gói quà được bọc khéo léo trên tay kèm theo cái bĩu môi: “Có hẳn quà nè.”
Đổng Sa hơi đâu xem hắn quà với chẳng cáp, lớn giọng hô bảo vệ: “Người đâu! Đóng cửa!”
Lời còn chưa dứt có một âm thanh vọng tới, trong trẻo khác thường: “Đổng Sa, đừng vô lễ với khách.”
Trịnh Bình ngẩng phắt đầu lên, Sở Tịch đi cùng Kim Thạch và mấy vệ sĩ khác tiến tới. Ánh đèn vũ hội lộng lẫy cùng vũ khúc mê hoặc, trong tích tắc tất cả những âm thanh huyên náo đều như bị sóng triều đánh tan, trên thế giới chỉ còn đọng lại tiếng bước chân của người đang đi tới, từng nhịp từng nhịp, giẫm đạp lên nơi mềm yếu nhất nhạy cảm nhất trong trái tim, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-dao-truy-sat/2355136/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.