Sở Tịch hôn mê suốt ba ngày, khi tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy là Trịnh Bình. Trịnh Bình ngồi bên giường, mỉm cười nhìn y, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y.
Sở Tịch lặng lẽ quay đầu đi, lập tức toàn thân đau đớn, vết đạn bắn trên cánh tay nhức nhối thấu xương.
Trịnh Bình cũng không giận, dịu dàng vuốt theo gương mặt y. Từ gò má, đến sống mũi, xuống cằm, rồi xuống cổ, dừng lại một lúc ở xương quai xanh, sau đó tiện tay lướt qua lớp băng vải mỏng manh trên bờ vai.
Sở Tịch nhắm mắt nhăn mày, nhưng Trịnh Bình đột nhiên tóm lấy cằm y, ép buộc y quay mặt lại, hỏi: “Đau không?”
Sở Tịch không đáp.
“Đau không?”
Vẫn không có câu trả lời.
Trịnh Bình một tay khẽ vuốt lên băng vải trên cánh tay Sở Tịch, bỗng dưng ấn mạnh một cái. Trong phút chốc đó Sở Tịch giãy nảy lên như con cá nhảy khỏi mặt nước rồi ngã trở lại giường, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm huyệt thái dương. Cơn đau buốt đến tê tâm liệt phế xông thẳng lên đại não, trước khi Sở Tịch kịp làm bất kì động tác giãy giụa nào Trịnh Bình đã đặt khuỷu tay lên giường hòng kìm kẹp y trong khoảng trống nho nhỏ đó.
“Có đau không?” Trịnh Bình nhẹ nhàng hỏi lại.
Sở Tịch cuối cùng đành mơ mơ hồ hồ gật đầu.
“Biết đau là tốt,” Trịnh Bình đứng lên, bình tĩnh nhìn xuống gương mặt đau đớn của Sở Tịch, “….Trí nhớ của em không tốt, đau mới có thể làm cho em nhớ được.”
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-dao-truy-sat/2355130/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.