Rốt cuộc là suốt một tuần không chịu cho Sở Tịch ra ngoài, thỉnh thoảng ra vườn đi dạo cũng có Trịnh Bình làm cái đuôi lẽo đẽo theo sau, bưng trà rót nước mở ô che nắng, chẳng khác nào tiểu thái giám theo hầu kiệu nữ hoàng, cuối cùng lấy cớ bên ngoài quá nóng bèn “kính mời” Sở Tịch vào trong phòng.
Sở Tịch lên án: “Rõ ràng là anh không muốn cho tôi ra ngoài mà.”
Trịnh Bình gãi đầu gãi tai: “Làm gì có chuyện đó a.”
“Vậy để người ta tự đi xem nào!”
“Không được,” Trịnh Bình giở bài cùn, “Ngoài kia nhiều người xấu lắm, anh sợ em bị người ta bắt cóc.” 8-}
Sở Tịch đương giữ cửa, không nặng không nhẹ nhắc nhở Trịnh Bình một câu: “Thân là một kẻ lăn lộn trong xã hội đen, tôi không nghĩ còn có kẻ xấu xa nào khác dám làm ra loại chuyện giam người vừa phi pháp vừa táo tợn như anh đâu.”
“Ý em nói anh mới là kẻ xấu á?”
“Có phải hay không trong lòng tự biết.”
Trịnh Bình da mặt dày, làm như không có chuyện gì lôi kéo Sở Tịch vào trong phòng. Gần đây hắn tòi đâu ra cái sở thích mới, bất luận là Sở Tịch làm gì hắn đều bám dính ở bên cạnh. Sở Tịch đọc sách hắn sẽ hỗ trợ lật trang, Sở Tịch ăn gì hắn sẽ ngồi chồm hổm một bên xem, Sở Tịch ngủ dậy liền thấy cái mặt to bự của hắn dí sát mũi, một bên nhễu dãi một bên hắc hắc cười ngu. (=))))
Sở Tịch từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-dao-truy-sat/2355108/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.