CHƯƠNG 6: MÀN KỊCH RỐI GỖ
Dư Lệ San tiến lên từng bước, móng tay sơn đỏ tươi cơ hồ chạm đến chóp mũi Lâm Phong. Cậu lui nửa bước, uyển chuyển nói: “Dư phu nhân, cô chán ghét tôi, tôi có thể hiểu, nhưng tôi tuyệt đối không có ý xấu. Phương Thiên Hà đối với tôi có ân, tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy chết, cho nên không còn cách nào khác phải tìm đến đây. La tiên sinh đối đãi với tôi không tệ, anh ấy không muốn thả tôi đi thì tôi không thể đi, nếu anh ấy nguyện ý thả tôi đi tôi không nói hai lời lập tức ra đi. Cô không nên vì thế mà đụng chạm đến mẹ tôi.”
La Ký ngồi trên sofa, gác chân lạnh lùng nói: “Em biết vậy là tốt rồi, tôi không cho em đi, em chỉ có thể chết ở La gia!”
Ý tứ trong lời hắn nói mọi người đều có thể nghe ra. Dư Lệ San mày liễu dựng thẳng, còn chưa kịp mắng tiếp, Lâm Phong đã đột nhiên nước mắt rơi lã chã: “Anh nói vậy làm gì. Em từ nhỏ cha mẹ đều mất, lớn lên trong viện phúc lợi, nếu hồi học cao trung không phải được Phương Thiên Hà giúp đỡ thì không biết đã chết ở nơi nào. Dư phu nhân hận em, rủa xả mẹ em, em có thể hiểu, nhưng anh đâu cần cứ luôn miệng rủa em đi theo mẹ!” (ai nha cái mồm anh, sao cứ nói em nó phải chết ở La gia làm chi, nói cái gì đó ngọt ngào hơn có phải tốt ko???)
Cậu khóc lẳng lặng như vậy, ngữ điệu nghẹn ngào như cực lực áp chế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-dao-hoa-hoa/51228/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.