Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 48 NGHỀ NGHIỆP NGUY HIỂM NHẤT THẾ GIỚI.
Lần này La Ký mang Lâm Phong trở về, toàn bộ La gia từ trên xuống dưới đều chuẩn bị hết sức chu đáo để nghênh đón vị tiểu tổ tông này. Lực phá hoại của Lâm Phong thì ai ai cũng nhìn thấy, càng đáng sợ hơn là không có ai dám chống đối cậu mà ngay cả La Ký cũng vậy. Không ai có thể làm trái ý vị tiểu tổ tông này thậm chí La Ký cũng không. Ngày thứ ba Lâm Phong trở về, La Ký bị đồng hồ báo thức, đồng hồ đeo tay rồi đến cả chặn giấy đánh bay ra khỏi phòng ngủ, thê thê thảm thảm chạy đến thư phòng ngủ một đêm.
Lâm Phong tức giận lúc nào cũng có thể phát nổ, chân của cậu còn chưa kịp bình phục đã bị nhiễm trùng, bác sĩ chạy đến chữa trị liền bị cậu dùng ngay cái chân bị thương đá cho một cước. Bác sĩ lui lại phía sau La Ký đang chuẩn bị xắn tay áo tiến lên trấn áp, kết quả không để ý liền bị tiểu loạn đảng này dùng răng nanh cắn vào bắp tay. Răng nanh nhỏ Lâm Phong sáng lên, sắc bén, thiếu chút nữa đã cắn đứt một miếng thịt của La Ký rồi.
Bác sĩ một bên tránh né công kích của Lâm Phong, một bên uyển chuyển đưa ra ý kiến với La Ký: “Trên đùi bệnh nhân đã bắt đầu sinh mủ, nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ ăn đến xương, phải lập tức tiến hành phẫu thuật loại bỏ bộ phận hoại tử thôi.”
La Ký có chút khiếp sợ: “Thế nào lại bị sinh mủ chứ?”
Quản gia nhỏ giọng nói: “Cậu Lâm mỗi ngày đều ồn ồn ào ào đòi về Nam Mĩ, thường xuyên đi lại, nói không chừng miệng vết thương lại dính bụi, dính nước, cho nên…….”
La Ký nhìn Lâm Phong, cậu cuộn mình nằm trên giường không rên rỉ một tiếng, vừa thấy La Ký nhìn mình liền lập tức thuận tay với lấy mấy thứ bên đầu giường.
La Ký quay đầu, con mèo chiêu tài bằng thủy tinh từ phía đối diện lập tức bay đến, đập lên tường, vỡ nát.
“Không cho tôi về tôi tình nguyện chết ở chỗ này!”, giọng Lâm Phong khàn khàn rít gào, “Tôi không cần các người đưa tôi đi! Chỉ cần thả tôi ra ngoài, tôi tự mình bò đi cũng không sao! Tuyệt đối không phiền các người nhặt xác!’’
La Ký đi qua, muốn chạm đến vết thương trên chân cậu, nhưng vừa mới vươn tay hắn đã bị Lâm Phong cắn. Cậu tựa như con thú nhỏ hung hăng cắn lấy tay hắn, như muốn phát tiết hết cảm xúc khùng hoảng, sợ hãi cực độ của bản thân.
Lão quản gia thất kinh muốn chạy lên nhưng La Ký lại khoát tay ngăn lại, vẫn không nhúc nhích chờ Lâm Phong nhả ra. Lúc này mu bàn tay La Ký đã giàn dụa máu tươi như bị chó cắn (=’’=)
Lâm Phong thở phì phì nhìn La Ký, ánh mắt chỉ đơn thuần là phẫn nộ không chứa tạp chất gì khác.
“……Đừng nhìn tôi như vậy, bảo bối,” La Ký thở dài nắm lấy cái cằm nhọn của Lâm Phong, không cho phép cậu lại vớ bừa lấy thứ gì đó ném người nữa, “Em không phải bị tôi bắt cóc từ Nam Mĩ trở về mà là hiệu trưởng của em muốn em rởi đi, hắn không muốn em ở lại cùng bọn họ chịu chết.”
Lâm Phong vừa cúi đầu muốn cắn tay La Ký thì hắn đã nhanh tay rụt lại: “Em không tin tôi nhưng cũng không nhất thiết phải dùng cách thức đầy máu ấy để kháng nghị chứ?”
Lâm Phong không thể cắn người như nguyện, vì thế sắc mặt cực đoan, táo bạo chụp lấy ra giường: “Thả tôi đi, thả tôi đi, thả tôi đi, thả tôi đi! Anh không hề đáng tin tưởng! Tôi muốn trở về! Tôi không muốn ở nhà anh mà ngây ngốc!”
“Nơi này không chỉ là nhà tôi, có thể cũng là nhà em được không?’’
“Nhà tôi không có nhỏ như vậy!”
‘’…….” Em không thể bắt quản gia thay đổi sân vườn thành rừng rậm Amazon đi.
“Cũng không nghèo như vậy!”
‘’……..” Là nuôi không nổi sư tử Châu Mĩ, trước cửa cũng không có trăm con sói đỏ a.
“Càng không keo kiệt như vậy!”
“……Mấy lời này của em là mang cùng một ý đi!’’ La Ký rít gào, “Không cần lấy mấy căn phòng ở Hongkong này so sánh với căn cứ của em ở Nam Mĩ được không!? Căn bản là không có mấy cái nguyên tắc đó đi!”
Lâm Phong mặc không lên tiếng nhìn chằm chằm La Ký, cơ hồ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được trong đầu cậu đang tìm kiếm hàng trăm lý do để oán hận.
Kỳ thật cậu rất khó tìm kiếm lý do để oán hận. La Ký đối với cậu thật sự rất tốt, đặc biệt sắp xếp lại căn phòng này cho cậu, kiến trúc bên trong căn biệt thự qua mấy thế hệ không hề thay đổi bị La Ký xây thêm một tầng nữa. Lâm Phong ở Nam Mĩ đã quen với không gian rộng mở cao xa, đột nhiên đến nơi thành thị, đông đúc ngột ngạt khiến cậu không tự chủ được mà bắt đầu bất an, trở nên càn quấy.
Không chỉ có thể, La Ký gìn giữ cậu giống như gìn giữ một món quốc bảo, bác sĩ, y tá 24h liên tục thay phiên nhau trông coi, bác sĩ dinh dưỡng ngày ngày vây quanh. Từ khi hắn mua tặng cậu nguyên cả bộ PSP xa hoa, Lâm Phong liền ngay cả lý do nhàn chán cũng tìm không thấy. Ngay từ đầu cậu không có chuyện gì làm còn lấy chuyện cắn người làm trò tiêu khiển, từ khi có bộ trò chơi thì đến cả cắn người cũng không có thời gian, La Ký nhờ vậy mới thoát khỏi đống vải băng bó vết thương.
Không phải chỉ là một câu nói thôi sao, càng tìm không thấy lý do oán hận, lại càng thêm oán giận trong lòng, hiện tại tâm tình Lâm Phong đủ để nói lên điều này. Mỗi ngày cậu đều làm những việc đối nghịch với La Ký, ăn cơm thì đập bát, ngủ thì cướp chăn còn không dưng thì gọi điện đến công ty La Ký tuyên bố muốn đi tự sát.
Ngay cả người thừa kế chính thức La gia, chính nhi bát kinh (đứng đắn, nghiêm túc, chỉn chu) như La Ký mà nói cũng chưa từng được đãi ngộ tốt đến mức này, cho nên hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao tính tình Lâm Phong lại xấu đến vậy. Nói ví dụ đi, ngày hôm đó hắn bị đuổi đến thư phòng ngủ, kỳ thật hắn cũng không làm ra hành động hạ lưu muốn ôm ấp bảo bối của hắn ngủ gì, chỉ là vì Lâm Phong ghét hắn lúc ngủ ngáy quá to, nên kiên quyết đuổi hắn ra ngoài!
La Ký suy nghĩ nát óc cũng không thể hiểu liền hỏi Vấn Thiên Thiên, lão quản gia trực đêm: “Tôi thật sự ngủ ngáy sao?”
Quản gia lắc đầu: “Ngài ngủ chỉ phát ra tiếng hít thở.’’
“…….Vậy cậu ấy còn chê tôi ngáy to là có ý tứ gì?!”
“Có lẽ cậu Lâm hy vọng ngài quên luôn hô hấp đi là tốt nhất.’’
“……”
La Ký đã có thói quen xoa xoa mấy vết thương trên tay mình, Lâm Phong lại không cho phép hắn băng bó, hắn chỉ có thể vừa thở dài, vừa ôm mấy dấu răng trên tay mình. Cho những người khác ra ngoài hắn tự mình đến ngồi bên giường Lâm Phong.
Lâm Phong hung ác trừng mắt nhìn hắn: “Anh muốn làm gì?”
“Cái gì cũng không làm, giờ đang là ban ngày mà.’’ La Ký bình thản nói.
“……”.
‘’Nếu em ngoan ngoãn chấp nhận phẫu thuật chữa khỏi cái chân, tôi liền đem một ít tin tức liên quan đến căn cứ Nam Mĩ nói cho em biết. Tuy rằng không đầy đủ nhưng ít nhất vẫn có thể nói cho em biết hiệu trưởng với mấy đồng sự của em tình hình thế nào.’’
Lâm Phong co lại: “Bọn họ thế nào?”
“Còn sống, nhưng không tốt.”
“Không tốt thế nào?”
“Muốn biết sao?” La Ký nhu nhu tóc mái trên trán Lâm Phong: “Trước đó chữa khỏi chân đã, thuận tiện chữa luôn thói xấu cho em rồi nói sau được không?!”
“……” Lâm Phong thất vọng nhìn La Ký, sau một lúc lâu thì thào tự nói:“…… Vô sỉ áp chế.”
“Này không phải là áp chế, nếu muốn em thỏa hiệp tôi có rất nhiều biện pháp. Em không cho rằng tôi là người mà ngay cả một tên nhóc cũng không đối phó được chứ hả?” La Ký nhìn bên chân suy yếu của Lâm Phong nhướn mi: “Đừng, đừng dùng bên chân này đá nữa, nếu còn đá nữa thì sẽ thật sự hỏng mất.’’
Lâm Phong ngẩn ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi, răng nanh sắc bén kia vô cùng khỏe, nghiến vào nhau cứ phát ra những tiếng ken két như tiếng xương cốt.
La Ký hứng thú nhìn cậu nghiến răng cả ngày, một lúc lâu sau Lâm Phong mới thở dài một hơi nói: “…….Anh tuyệt đối không yêu tôi.’’
La Ký nổi khùng: “Em nói cái gì gọi là yêu em hả? Lão tử thiếu chút nữa chết dưới tay em, em còn nhớ không hả? Có phải hay không nếu tôi thật sự bị em giết chết thì mới gọi là yêu em a? Em đúng là đồ tiểu hỗn đản không biết tốt xấu!’’
Lâm Phong hung tợn đá La Ký một cái, sau đó xoay người đi không thèm nói chuyện nữa. Lâm Phong ở nhiều mặt rất tài giỏi nhưng vẫn chỉ là một đứa nhỏ thiếu tình thương. Lúc giận dỗi cũng chỉ biết tự làm tổn thương chính mình: không ăn, không ngủ, dùng loại phương thức vô cùng ngây thơ này biểu đạt phẫn nộ của bản thân. Cách thức này hoàn toàn không tổn thương đến người khác mà chỉ có thể ép buộc bản thân mình ngày càng suy yếu hơn mà thôi.
La Ký nhìn bả vai đơn bạc của cậu, trong lòng bất tri bất giác trở nên mềm mại: “…..Lại muốn rùng mình? Em thế nào mà lại giống như chim sẻ như vậy a?”
Lâm Phong không nói lời nào, cắn răng.
“Hiệu trưởng của em a, nếu hắn không cam tâm đưa em ra ngoài, để em ở lại nơi đó thì tốt lắm rồi ít nhất có thể kéo em cùng xuống địa ngục.” Ngữ khí La Ký tựa như nói đùa, cố tình tiến sát bên tai Lâm Phong nói: “Em nói xem, thế nào mới đúng là đối tốt với em? Chẳng lẽ cứ giữ em bên mình cùng chịu chết mới gọi là tốt? Chẳng lẽ cứ đến thời khắc cuối cùng, chuẩn bị rơi xuống địa ngục mới đẩy em ra thì gọi là tốt? Em có biết lúc mang em ra khỏi căn cứ đã khó khắn thế nào không? Hiệu trưởng đã cố ý làm như vậy, nơi đó sẽ bị phong tỏa, những người bên trong không ai có thể trốn thoát, chỉ có em mới có thể sống tự do, đường hoàng.’’
“………” Lâm Phong vùi mình trong chăn, ồm ồm nói: “Tôi muốn không phải cái đó.”
La Ký thở dài: “Đây là tâm lý của cha mẹ đối với con cái thôi. Cha mẹ nào cũng mong muốn con cái của mình có được cuộc sống bình an, hạnh phúc. Khi đứa con bước ra thế giới bên ngoài, trưởng thành rồi giống như chú ngựa non, không thể ngăn cản được. Lâm Phong, em đã từng nghĩ em muốn cái gì chưa, em có hay không đã từng nghĩ đến hiệu trưởng muốn gì chưa?”
Lâm Phong giật mình.
“Khi hiệu trưởng vứt bỏ em là vì hắn muốn em sống sót, là vì hắn thương yêu em.”
Lâm Phong vẫn cảm thấy mình không có cái được gọi là người yêu. Trong lòng cậu vẫn dừng lại ở thời điểm còn là thiếu niên kia, không thể lớn lên, không thể rời bỏ được, trước sau vẫn bồi hồi nhớ đến buổi tối mùa mưa kia, bị người thân vứt bỏ, không còn tình yêu cũng không có ấm áp.
Trong tiềm thức, cậu biết có người đối tốt với cậu, ví dụ như Diệp Liên hiệu trưởng nuôi thả cậu hay như La Ký, người mặc kệ cậu muốn cắn như thế nào cũng không phản kháng. Nhưng cảm giác này lại khiến cậu hoài nghi, cậu không có cách nào khác khiến mình tin tưởng. Diệp Liên trong lòng Lâm Phong đã được thần thánh hóa, cậu có thể vì Diệp Liên mà tìm đến chỗ chết nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến Diệp Liên thật sự lại thương cậu như tình cảm yêu thương của bậc cha chú.
Cậu luôn cố sức khiến mình trở nên hữu dụng với người khác, để người khác phải cần cậu, không thể vứt bỏ cậu. Nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn không nghĩ đến có người đối tốt với cậu không phải bởi vì giá trị lợi dụng của cậu mà chỉ đơn thuần là vì yêu thương cậu.
“……Tình hình căn cứ tốt lắm. Đồng sự của em không có ai thương vong cả. Chỉ là bọn họ đều mai danh ẩn tích. Là hiệu trưởng lệnh cho bọn họ làm vậy.’’ La Ký thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hỗn độn của Lâm Phong, “Cho dù họ thật sự đã chết thì em cũng phải thay họ sống sót, thay bọn họ ngắm nhìn thế giới.’’
Lâm Phong chôn đầu trong chăn, không muốn cho La Ký nhìn thấy khuôn mặt mình. Đôi mắt cậu mở thật to nhưng trong đó chỉ có một mảng đen tối.
Cậu có thể cảm giác được động tác nhẹ nhàng của La Ký chậm chạp đứng dậy rời đi, bước chân nặng nề đặt trên thảm lông cùng tiếng đóng cửa khẽ khàng.
Trước khi rời đi La Ký còn thấp giọng nói: “……Nếu chân của em tốt hơn, cõ lẽ một ngày nào đó tôi sẽ đưa em đến đấy nhìn xem, đồng sự của em cũng sẽ rất hoan nghênh em trở về đi.’’
Những người quen biết La Ký sẽ không biết rằng hắn còn có một khuôn mặt ôn nhu như vậy, lúc hắn đứng ngoài cửa phòng nói với Lâm Phong những câu này, giọng nói xác thực tràn ngập đặc tính ôn nhu của đàn ông.
Quá trình trị liệu bên chân bị thương của Lâm Phong đối với bác sĩ mà nói quả thực là một quá trình cực khổ. Đầu tiên là một phát súng bắn tổn thương, vì những hành vi hờn dỗi ngây thơ mà miệng vết thương bắt đầu mưng mủ, hoại tử. Tuy rằng trong quá trình phẫu thuật có sử dụng thuốc gây mê nhưng thân thể Lâm Phong lại có sức kháng cự rất mạnh, thời điểm phẫu thuật mới được một nửa thuốc gây mê đã hết tác dụng, Lâm Phong tỉnh dậy rít gào không dứt sau đó là La Ký đã sa đọa tới mức biến thành mẹ già tiêu chuẩn vừa thấy máu chảy đầm đìa cơ hồ như muốn giương súng giết người. Kết quả thiếu chút nữa bác sĩ nhịn không được muốn cầm thuốc an thần tiêm thẳng vào đầu La Ký.
Thật vất vả cắt bỏ phần thịt bị hoại tử sau đó bôi thuốc băng bó đâu vào đó, Lâm Phong nghẹn ngào chỉ vào bác sĩ, hướng La Ký nức nở khóc: “Đem bọn họ kéo hết ra ngoài, kéo ra ngoài chém………”
La Ký nói: “Được, được, được đều kéo ra ngoài chém, kéo ra chém.”
Hắn đem bác sĩ kéo hết một lượt ra ngoài, hướng lên trời thở dài mấy tiếng, sau đó bí mật hạ lệnh: “Từ hôm nay trở đi tăng lương cho bác sĩ nhà chúng ta! Phát tiền thưởng! Thêm mỗi người tám tuần nghỉ ngơi! Còn có đem những lời này thêm vào tổ huấn La gia: “bác sĩ Gia tộc thật sự là nghề nghiệp nguy hiểm nhất trên thế giới. Con cháu La gia về sau cho dù không có cơm ăn cũng tuyệt đối không thể chạy đi làm bác sĩ được.”
_______________________
Anh còn có thể có con cháu sao Ký già thân yêu =))))))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.