Cuối cùng Hoa Thiên Sơn xúc động cười một tiếng, “Nhưng thật đáng tiếc, nhiều năm qua sư phụ vẫn luôn tìm, nhưng mà dù sư phụ tìm như thế nào cũng không tìm được tin tức của sư huynh, ông ấy giống như bị biến mất vậy, đây là sự tiếc nuối khôn nguôi của sư phụ!”
Tiêu Cửu Cửu hỏi: “Sư bá tên là gì? Cửu Cửu có thể tìm cùng với sư phụ nói không chừng sau này Cửu Cửu có cơ duyên gặp được sư bá!”
Không ngờ câu nói này của Cửu Cửu đã trở thành sự thật.
Hoa Thiên Sơn chỉ coi là ý tốt của cô, căn bản không ôm hy vọng gì đối với cô, nhưng mà vẫn nói tên tuổi của vị sư huynh kia ra, “Sư bá của con tên thật là Ân Tử Du, sư mẫu của con tên là Hoa Lưu Vân, nếu như con thực sự có cơ hội gặp được bọn họ, thì hãy nói rằng sư phụ rất nhớ bọn họ, mọng rằng lúc còn sống có thể gặp lại bọn họ một lần, để giải quyết xong chuyện mà sư phụ vẫn ăn năn suốt đời!” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Tiêu Cửu Cửu ghi nhớ lời của Hoa Thiên Sơn vào trong lòng.
Vào lúc trước khi Phượng Thần gặp chuyện không may, cô được Tiêu Cẩn Chi và Phượng Thần che chở, những ngày đó trôi qua trong hạnh phúc, cô cũng không cần phải quan tâm suy nghĩ xem những ngày sau sẽ như thế nào, kế hoạch ban đầu của cô đó là cô sẽ thi vào viện y học B, học mấy năm, sau đó tìm một công việc ở một bệnh viện nào đó, rồi kết hôn với Phượng Thần, không cần phải giàu có, chỉ cần sống một cuộc sống bình an và hạnh phúc vậy là đủ rồi.
Nhưng mà tất cả những nguyện vọng tốt đẹp của cô, trong một tháng này, tất cả đều từ từ tan biến giống như một làn khói nhẹ.
Phượng Thần thì chết đi, Lôi Đình thì bị bắt, sự nghiệp của Tiêu Cẩn Chi thì bị cấm, tất cả những chuyện này, từng chút từng chút nhắc nhở cô rằng, xã hội này tàn nhẫn vô tình như thế nào, cô giống như một con giun con dế, bị người ta muốn giẫm đạp lên liền giẫm đạp lên luôn.
Trong một đêm Tiêu Cửu Cửu trưởng thành ra, tất cả sự tức giận ở trong lòng, biến thành ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Cô khát vọng trở nên mạnh mẽ, cô khát vọng một ngày nào đó, cô không còn là con chim non được Tiêu Cẩn Chi bảo vệ nữa, mà cô sẽ là Phượng Hoàng có thể giương cánh bay lên cao! Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Từ trong cửa hàng thuốc của thầy đi ra, lòng tin của Tiêu Cửu Cửu càng lúc càng chắc chắn, cả người tản ra một tinh thần một niềm tin không gì có thể thắng nổi, ngay cả dáng người của cô nhìn cũng cao lớn hơn đôi chút.
Hôm nay theo cô đi ra ngoài còn có Tằng Lỗi.
Đi ra ngoài cửa, vừa nhìn một cái đã nhìn thấy Tằng Lỗi đang đứng rất quy củ ở bên cạnh cửa lớn chờ cô, Tằng Lỗi vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đi ra ngoài, liền vội vàng mở cửa xe giúp cô.
Tiêu Cửu Cửu nhìn cười cười với anh ta, rồi cất bước đi về phía anh ta.
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe Motorcycle màu đen ầm ầm lao về phía bọn họ.
Tằng Lỗi vừa nghe thấy tiếng xe motor này tăng tốc thì cả người trở nên căng thẳng, nhìn sang theo bản năng.
Lúc anh ta nhìn thấy một người đội mũ an toàn ngồi ở trên xe đưa tay sờ về phía hông, Tằng Lỗi liền hét lớn tiếng cảnh báo, “Cửu Cửu, cẩn thận!”
Một giây sau, anh ta nhào về phía Cửu Cửu theo bản năng, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì ôm lấy cô, lăn một vòng ở dưới đất, che chở cô ở dưới thân mình, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi viên đạn mà tên sát thủ kia bắn ra.
Một tiếng ‘Pằng’ thật lớn vang lên...
Viên đạn nhanh chóng bắn về phía cửa kính của cửa hàng dược, cửa kính nhất thời vỡ vụn ra, mấy vị dược sư và Hoa Thiên Sơn ở trong phòng cũng bị chấn động, vội vàng lao ra. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
Tên sát thủ lái Motorcycle kia thấy một phát không trúng, lập tức tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đợi tới khi Tằng Lỗi và Cửu Cửu đứng dậy, tên sát thủ kia đã đi xa rồi!
Gương mặt của Tằng Lỗi bình tĩnh, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Cửu Cửu hỏi, “Cửu Cửu, không bị sao chứ?”
Tiêu Cửu Cửu lắc đầu một cái, nhìn về phía chiếc xe motorcycle biến mất, đáy mắt thoáng hiện lên một tia lạnh, lòng tin càng thêm kiên định.
Tằng Lỗi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng báo cáo lại chuyện vừa rồi mới bị ám sát cho Tiêu Cẩn Chi biết.
Hoa Thiên Sơn cũng lao ra, vẻ mặt khẩn trương nhìn Cửu Cửu, “Tiểu Cửu, con không sao chứ?”
Tiêu Cửu Cửu lắc đầu một cái, “Sư phụ, con không sao!”
Lúc nhìn thấy viên đạn đã bắn cho cửa kính vỡ tan tành thì Tiêu Cửu Cửu mở túi xách ra lấy một xấp tiền nhét vào trong tay của Hoa Thiên Sơn, “Sư phụ, thật sự xin lỗi! Đã khiến ngài bị sợ hãi rồi! Tiền này ngài hãy cầm lấy để sửa chữa!”
Hoa Thiên Sơn đẩy tiền trả lại cho cô, nhìn cô chằm chằm nói, “Tiền ta vẫn có, chỉ là ta vẫn luôn không hiểu tại sao con bé này lại đột nhiên đi ra nước ngoài, hóa ra là không thể sống được ở đây nữa à? Tại sao lại không nói với sư phụ chuyện gì đã xảy ra?” Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
“Sư phụ, ngài đừng nói như vậy mà, con chỉ không muốn khiến ngài lo lắng cho con thôi, con đi một thời gian, sẽ trở về nhanh thôi, ngài cứ yên tâm là được rồi...”
Tiêu Cửu Cửu ôm lấy tay của ông cụ Hoa, làm nũng, giọng nói mềm mại ngọt ngào như vậy, khiến cho cơn tức giận của Hoa Thiên Sơn nhanh chóng tiêu tan.
Ông bất đắc dĩ lườm cô một cái, “Tiểu Cửu, con thật sự không muốn nói với sư phụ, sư phụ cũng không muốn miễn cưỡng con, nhưng mà con nhất định phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, mạng sống mới là quan trọng nhất, trừ mạng sống ra những thứ khác đều có thể bỏ được! Nếu như không còn mạng nữa, thì không thể làm gì được nữa rồi! Có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho sư phụ, nhớ chưa?”
Mũi của Tiêu Cửu Cửu chua xót, ôm lấy đầu của ông cụ Hoa cọ cọ, “Sư phụ, con nhớ kỹ rồi! Cửu Cửu sẽ không có việc gì.”
Cô không sợ chết! Nhưng mà, còn có rất nhiều người yêu thương cô, tại sao cô có thể để cho mình chết được đây? dfien ddn lie qiu doon...
Đợi lúc bọn họ trở lại căn biệt thự nhỏ, Tiêu Cẩn Chi đã sớm đợi ở bên trong.
Tiêu Cửu Cửu vừa vào cửa, liền bị anh ôm vào trong lòng, ôm thật chặt, “Cửu Cửu, Cửu Cửu, không sao chứ?”
Anh ôm quá gấp, trong giọng nói còn lộ ra một chút sợ hãi.
Trái tim của Tiêu Cửu Cửu cảm thấy ấm áp, mặc dù bị anh xiết chặt tới mức sắp không hít thở nổi, nhưng mà vẫn vội vàng an ủi anh trước, nhẹ nhàng vuốt lưng của anh, “Em không sao, không có việc gì nữa, anh không cần phải lo lắng.”
Tiêu Cẩn Chi nói ở bên tai cô bằng một giọng nói mạnh mẽ, rất kiên định, “Cửu Cửu, cho anh một chút thời gian, tin tưởng anh! Không bao lâu nữa, anh nhất định sẽ khiến cho những người đó phải trả giá thật lớn, để cho bọn họ phải hối hận vì đã đối xử với em như vậy!”
Tiêu Cửu Cửu khẽ dạ một tiếng, vùi đầu vào trong lòng của anh, “Em tin tưởng anh!”
Giữa bọn họ không cần phải nói quá nhiều, cả hai đều xem đối phương trở thành đối tượng nương tựa lẫn nhau trong cái thế giới này.
Tình cảm của bọn họ đã vượt qua tình yêu, đi tới một cảnh giới tình cảm khác rồi.
Thứ tình cảm này, có lẽ so với tình yêu còn lâu dài và bền vững hơn.
Sau khi đi ra ngoài bị ám sát xong, Tiêu Cẩn Chi sợ cô lại xảy ra chuyện, lập tức sắp xếp chuyên cơ đưa Tiêu Cửu Cửu ra khỏi nước.
Buổi chiều, Tiêu Cẩn Chi, Đông Phương Cảnh Mộ và Tằng Lỗi cùng đi đến sân bay. dfien ddn lie qiu doon...
Tiêu Cửu Cửu quay đầu lại nhìn thành phố đã mang đến cho cô tình yêu và cả sự oán hận, ngấn nước trong đôi mắt cô càng trở nên trong trẻo, bên trong giống như đang có một đốm lửa thiêu đốt, sáng chói mê người.
Phượng Hoàng cần dục hỏa mới có thể trùng sinh, Tiêu Cửu Cửu cô cũng giống như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]