Câu nguyên gốc: Ba người thợ giày thành một Gia Cát Lượng, ý chỉ nhiều người đồng tâm hiệp lực có thể tìm được biện pháp tốt. Còn tiêu đề chương này có ý phủ định.
Sắc mặt Úy Nam Thừa đen xì, quả nhiên chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Vẻ mặt Hứa Du rất bình tĩnh, Tuệ Tuệ, trong ấn tượng hình như là cô bé rất thú vị, lại nói đã lâu ngày không gặp, cô bé chắc đã trưởng thành rồi.
“Không phải chứ, tiểu Thừa cậu cấu kết lừa đảo với tên nhóc kia khi nào chứ?” Lời Tiểu Quế Tử nói ra không làm cho người ta kinh ngạc cũng chết không nguôi.
Sắc mặt Úy Nam Thừa di3ndanl3quyd0n lại đen một phần, khóe môi không nhịn được mà khẽ run.
Thiên Chí Dương giải vây rất đúng lúc, “Đây là ý của ông cụ.”
“Ánh mắt ông cụ quả nhiên độc đáo, bội phục! Bội phục!!” Tiểu Quế Tử cảm thán mấy tiếng.
“Cậu có thể đừng để cho tớ thêm ngột ngạt!” Úy Nam Thừa tức giận gào to một tiếng.
Hứa đại công tử tao nhã giơ Bloody mary trong tay lên, lướt qua một cái, “Quả nhiên vẫn đúng hương vị này.” Dứt lời, làm vẻ say mê.
Sau đó nhẹ nhàng thốt ra một câu, ánh mắt dịu dàng thương cảm, “Tiểu Quế Tử, nếu không muốn chết, có thể lải nhải tiếp, đoán chừng tiểu Thừa đã lâu không luyện tay, vừa đúng có cậu có thể làm bao cát bằng thịt.”
Tiểu Quế Tử lập tức im lặng, phải biết rằng tiểu Thừa là người có bản lĩnh tốt nhất trong bốn người, vẫn nhớ lúc đại học, ở sân Teakwondo bị cậu ta đánh cho chết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-vo-dich-cha-nguoi-bi-fire-roi/43606/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.