Editor: Puck
Trên trán Thiên Ca Tuệ hiện đầy vạch đen, sao cảm giác Thừa giống như đang ghen?
Ngay sau đó cười hì hì hỏi, “Ông xã, anh đang ghen đúng không?”
“Về sau không bao giờ cho phép liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác.” Úy Nam Thừa gặm càng vui vẻ hơn, từng vết từng vết dâu tây phấn hồng tươi ướt át.
“Người ta rõ ràng chỉ liếc mắt đưa tình với anh, ha ha... Rất nhột.” Thiên Ca Tuệ bị anh gặm cười “Khanh khách”.
Úy Nam Thừa chuyên chọn vùng mẫn cảm của cô mà gặm, đôi tay càng thêm như có điện di chuyển chung quanh.
“Ban ngày sẽ có người đi vào đấy.” Thiên Ca Tuệ một phát túm được tóc người nào đó, đề phòng anh tiếp tục tiến công.
“Không sao, chúng ta có thể trốn trong mền.
“Không muốn. Ah... Không phải anh đau bụng sao?” Lần này, đổi lấy Thiên Ca Tuệ nghi ngờ rồi.
Lời nói dối bị lộ, người nào đó vẫn mặt không đỏ không thở gấp nói: “Em xoa xong liền hết đau.”
Thiên Ca Tuệ nửa tin nửa ngờ liếc anh, nũng nịu nói: “Đói bụng rồi, em muốn ăn cơm, hôm nay là ai đưa cơm, lâu như vậy vẫn còn chưa tới.”
Bà xã đại nhân đã lên tiếng, Úy Nam Thừa nào dám không tuân theo mệnh lệnh, vội vàng gọi một cú điện thoại cho a Dần, để cho động tác của cậu ấy nhanh chút, không thể đói bụng Tuệ Tuệ nhà anh.
Cốc Châu Dần đang lái xe liếc nhìn hộp cơm giữ nhiệt ở bên cạnh, thật sự muốn lau hai giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-vo-dich-cha-nguoi-bi-fire-roi/2461682/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.