Editor: Puck -
Nghe được cô từ chối mình, tức giận kiềm chế cả đêm của Lục Kiều Thâm rốt cuộc bộc phát, hơi không lựa lời mà nói, “Em và Bùi Phóng trước kia là người yêu đúng không? Trong lòng em còn nghĩ đến cậu ta? Còn nhớ mãi cậu ta không quên? Sớm biết thế ban đầu em nên tóm chặt lấy cậu ta không buông! Cần gì phải tới trêu chọc anh? Trêu chọc thì cũng thôi đi! Em lại còn thích lừa mình dối người! Làm như vậy có ý tứ gì?”
Đổng Yên hạ mí mắt, lông mi run rẩy, không nói một lời nào cũng không cãi lại.
Cô thừa nhận cho đến bây giờ mình vẫn không thể hoàn toàn quên Bùi Phóng, nhìn thấy anh trong lòng sẽ không kiềm chế được mà xao động, cho dù đã không còn bất kỳ chờ mong và yêu say đắm với anh, nhưng thân thể giác quan của cô vẫn không cách nào quên anh nhanh như vậy, tình cảm sáu năm, không phải nói quên là có thể hoàn toàn quên được.
Huống chi những năm kia, anh là người đàn ông duy nhất trong sinh mệnh của cô, là trụ cột tinh thần của cô, là người mà cô thích nhất, là người đàn ông mà cô bằng lòng cầm tay cả đời.
Cho dù quyết định quên, vẫn phải cần thời gian.
Cô có thể tiếp nhận nụ hôn của Lục Kiều Thâm, nhưng cô vẫn còn bài xích thân thể đụng chạm theo bản năng, bởi vì không phải là đôi tay quen thuộc kia của mình, trong lòng sẽ không tự chủ mà sợ, muốn tách rời ra.
Ý tưởng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-vo-dich-cha-nguoi-bi-fire-roi/2461596/chuong-194-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.