“Khúc Lại anh ta biết sao?” Thiên Ca Tuệ hỏi, ngày hôm qua cô cố ý kéo Già Đại rời đi, chính là vì để tạo cho hai người bọn họ có cơ hội đơn độc ở chung một chỗ, sẽ phải lập tức tốt nghiệp, có mấy lời nói còn không bằng một lần nói cho rõ ràng, che giấu nhiều khó chịu.
“Biết.” Lam Tạp nhếch miệng lên nở nụ cười nhàn nhạt.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày hôm qua, vì sao Tuệ Tuệ và Già Đại phải đi, trong lòng Lam Tạp rất rõ ràng đây là một phần tâm ý của các bạn cô.
Cô và Khúc Lại hai người yên lặng ngồi đó ăn cơm, ai cũng không chủ động mở miệng nói một câu.
Cuối cùng, vẫn là Khúc Lại mở miệng trước, dù sao anh cũng là thầy giáo.
“Bệnh viện thành phố cũng không tệ lắm, mới vừa bắt đầu đi thực tập có thể không có nhiều tiền lương, chỉ bao ăn bao ở, đãi ngộ vẫn coi như có thể, trong thời gian thực tập không phải cần nhìn nhiều, nghe nhiều, hỏi nhiều sao, em luôn rất nỗ lực, khẳng định không thành vấn đề.”
“Em không đi chỗ đó.” Lam Tạp đút một muỗng cơm vào trong miệng từ từ nhai.
Khúc Lại hơi ngây ngốc, hình như không thể lý giải được câu “Em không đi chỗ đó” của Lam Tạp là có ý gì?
“Cái gì mà không đi chỗ đó?”
“Em đã báo danh đi đoàn chữa bệnh tình nguyện của trường học, buổi sáng ngày mai sẽ xuất phát rồi.” Giọng điệu bình thản, không sóng không gió.
“Cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-vo-dich-cha-nguoi-bi-fire-roi/2461590/chuong-193-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.