Trong nhà hàng tây cao cấp, trên ghế sa lon mềm gần cửa sổ, hai người phụ nữ phong cách khác nhau ngồi đối diện, một quyến rũ mê người, một dịu dàng thanh nhã; một người mặc bộ đầm Chanel màu trắng, tóc dài quăn xõa tự nhiên sau gáy, một người mặc áo sơ mi đen, quần đen cùng màu, có sự chênh lệch rõ ràng với khuôn mặt nhu nhược của cô.
“Xem ra vài năm qua mày sống rất tốt.” Tiêu Y Y nhìn Hứa Nhiêu màu da hồng hào ngồi đối diện, giọng mang giễu cợt.
“Cũng vậy, những năm này người đàn ông quỳ dưới váy thạch lựu của mày sợ rằng cũng không ít.” Hứa Nhiêu không hề yếu thế chút nào đánh trả, ám chỉ chị ta không biết xấu hổ, chạy đi trèo cành cây cao!
“Thế nào? Chẳng lẽ mày còn không có người nào hỏi han?” Tiêu Y Y cười đến ác độc, ngầm ám chỉ cô ta vĩnh viễn không có người yêu.
“Thật sự để cho mày thất vọng, tao đã có bạn trai, hơn nữa anh ấy rất tốt với tao.” Hứa Nhiêu cười đến hạnh phúc, cố ý chọc giận Tiêu Y Y liên tục.
Trong mắt Tiêu Y Y thoáng qua không cam lòng và hận, tại sao Hứa Nhiêu cô ta sinh ra chính là đại tiểu thư được sống trong nhung lụa, cho dù làm chuyện thất đức như vậy vẫn có thể trốn ra nước ngoài tiêu diêu tự tại, còn có thể có được một người bạn trai yêu thương! Trời cao thật sự quá không công bằng!
“Sợ rằng bạn trai mày không hề biết hành động việc làm trước kia của mày rồi, sau khi biết anh ta còn muốn một con đàn bà lòng dạ rắn rết như mày sao?” Tiêu Y Y cười lạnh nói.
Hứa Nhiêu quyết định không để ý đến lời giễu cợt của chị ta, tao nhã uống một ngụm cà phê, “Hôm nay tao tìm mày ra ngoài là muốn nói điều kiện với mày, cha tao và anh trai tao vô tội, mày không nên bắn tên ngầm vào bọn họ.”
“Vô tội? Thật sự là chuyện tức cười nhất mà tao nghe được! Nếu như mày không sống trong một gia đình như vậy, mày còn như vậy sao? Mày còn có thể lớn lối như vậy sao?” Quả nhiên là một đại tiểu thư, đến lúc này còn có thể ngây thơ được!
“Vậy mày chỉ có thể trách ông trời die ennd kdan/le eequhyd onnn không cho mày đầu thai đến nhà một kẻ có tiền! Phách lối không nổi!” Hứa Nhiêu cười đến châm chọc.
“Mày chính là nói điều kiện với tao như vậy? Bây giờ mày còn đang vì xuất thân tốt của mình mà đắc ý? Đã nhiều năm như vậy, mày chẳng những không có tiến bộ, ngược lại càng muốn sống lùi lại!” Dừng một chút, nói tiếp, “Chẳng lẽ không ai dạy mày, lúc này nên lấy lòng tao sao?” Tiêu Y Y cười đến giống như ác ma, thêm vào đó bộ đồ cô mặc là màu đen, tăng thêm một phần ma quỷ.
“Lấy lòng mày?! Tại sao tao phải lấy lòng mày! Tiêu Y Y, mày đừng cho rằng leo lên được một cành cây cao thì có thể vô tư rồi! Mày cho rằng vị trí của cha tao người nào cũng có thể lay chuyển được sao? Lại nói người nhà của tao rộng khắp, mày nghĩ cũng không nghĩ tới đấy!” Hứa Nhiêu cảm thấy hôm nay mặc kệ như thế nào cũng không thể thua Tiêu Y Y về khí thế.
“Vậy cũng tốt, thế thì mỏi mắt trông chờ! Tao sẽ khiến mày đi quỳ cầu xin tao.” Tiêu Y Y nhếch miệng lên nở nụ cười hung dữ, cô không bao giờ là Tiêu Y Y mềm yếu bất lực năm đó, vì sinh tồn mà đánh gãy răng nuốt vào trong bụng!
“Mày nằm mơ!” Hứa Nhiêu tức giận quát lên, mặc dù biết chuyện này không phải chuyện đùa, nhưng trong lòng cô vẫn tin tưởng cha nhất định có thể giải quyết được chuyện này, dù sao cha quyền cao chức trọng, rất nhiều việc cũng rất dễ dàng.
Nhưng mà, không như mong muốn, hai ngày sau, không biết tại sao chuyện này càng náo càng lớn, ép cũng không ép được, dưới áp lực của lời đồn và dư luận, Hứa Kế Giang tự động xin rút lui, mới khiến cho chuyện này hơi lắng xuống.
Lúc này Hứa Nhiêu mới thật sự tin tưởng Tiêu Y Y thật sự có chút thủ đoạn, mà cành cây cao kia quả thật cũng rất cao, không phải là kẻ thù nhà bọn họ cũng chính là kẻ thù chính trị trên sự nghiệp của cha, trong nháy mắt đó cô mới hiểu được mình có bao nhiêu tùy hứng, nếu không phải năm đó mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cũng sẽ không làm hại cha già nua trên lưng cõng tiếng xấu, rơi vào danh tiếng không tốt như thế.
Chẳng lẽ thật sự muốn mình tự đi cầu xin Tiêu Y Y thu tay lại?
Không! Tuyệt đối không muốn! Sao cô có thể đi cầu xin Tiêu Y Y! Nhưng tuyệt đối không được.
Nhớ tới tối ngày hôm qua anh trai nói chuyện một lần với cô, “Nhiêu Nhiêu, mặc kệ trước kia em làm cái gì, em vĩnh viễn đều là con gái của cha mẹ, là đứa em gái anh thương yêu nhất. Chỉ hy vọng sau khi trải qua chuyện này em có thể có khả năng chân chính lớn lên, làm một người có trách nhiệm, tuổi cha mẹ cũng không còn ít, không thể chịu bất kỳ kích thích nào nữa.”
Nhưng từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ ích kỷ, chuyện này muốn tự cô gánh vác, cô thật sự không có dũng khí, cũng không dám.
Khi cô đang tuyệt vọng nhất, đột nhiên nhớ tới có một người có thể giúp cô.
Sau khi Thiên Ca Tuệ xem xong tờ báo ngày đó, kinh ngạc đến tròng mắt cũng sắp rớt, chị Hứa lại vì Thừa mà điên cuồng như vậy, còn ép Tiêu Y Y giả chết, xem ra những việc chị ta làm với mình đều là hành động con nít rồi, hoàn toàn không thể gọi là chuyện.
Lại liên tưởng đến sự tích chị ta đã từng cắt cổ tay tự sát, đột nhiên cảm thấy có thể lý giải rồi, ngày đó chị ta chắc chắn chưa uống thuốc.
Buổi tối Úy Nam Thừa trở về, cô rất nghiêm túc nhìn anh chằm chằm mấy phút đồng hồ, nhìn đến khiến đáy lòng người nào đó sợ hãi.
“Bà xã, sự kiện kia anh bị lừa từ đầu dfienddn lieqiudoon tới cuối chẳng hay biết gì, vốn chưa từng nghĩ tới Hứa Nhiêu sẽ làm như vậy.” Úy Nam Thừa quyết định thẳng thắn được khoan hồng.
“Anh biết điều này nói rõ cái gì không?”
“Nói rõ cái gì?” Úy Nam Thừa không hiểu hỏi lại.
“Nói rõ anh không đủ nghiêm với kỷ luật, nếu không thích người khác cũng không cần cho người ta bất kỳ ảo tưởng gì, phải kịp thời bấm rơi đào hoa thối rữa có thể nảy sinh bất kỳ lúc nào bên người mình, nghe chưa?” Thiên Ca Tuệ tức giận nói.
o(╯□╰)o
Trên đầu Úy Nam Thừa toát ra ba vạch đen, “Bà xã, lời của em chính là thánh chỉ, vi thần không dám không nghe theo.”
“Ngoan, tiểu Chanh tử, phục vụ trẫm tắm rửa thay quần áo đi.” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt vuốt tóc ông xã, mặt đắc ý.
“Dạ.” Úy Nam Thừa phối hợp cực kỳ đến nơi, ôm ngang bà xã đi về phía phòng tắm.
“Ha ha ha...”
Một tuần lễ nhanh chóng trôi qua, Thiên Ca Tuệ đã sớm chuẩn bị xong hành lý chuẩn bị lên đường, Học Học và Tập Tập nghe cha mẹ nói muốn dẫn hai bé đi chơi, vô cùng cao hứng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc.
Trạm thứ nhất, thành phố nước Venice.
Mười giờ sáng bay, Thiên Ca Tuệ vốn chuẩn bị chờ Thừa trở lại rồi cùng nhau đi ra sân bay, nhưng tám giờ anh còn chưa trở lại, gọi mấy cú điện thoại qua cũng không có ai nghe, trong lòng không khỏi hơi tức giận, đều do anh không tốt, khi nào đi công tác không được, cần gì phải tối qua đi thành phố S, đồng ý với mình buổi sáng nhất định chạy về, kết quả điện thoại cũng không nhận! Có ý gì sao!
Lại qua nửa giờ nữa, vẫn không có điện thoại và nhắn tin trở lại, cô xách theo va li hành lý, mang theo hai con trai ra sân bay trước.
“Mẹ, chúng ta không đợi cha nữa sao?” Học Học ngước đầu nhỏ lên hỏi.
“Chúng ta đi làm thủ tục gửi hành lý trước, sau đó vào kiểm tra an ninh, nếu như cha các con không kịp lên máy bay thì chúng ta cũng không mang theo cha đi.” Trong lòng Thiên Ca Tuệ rất tức giận, lại thả chim bồ câu cô!
Hậu quả tuyệt đối rất nghiêm trọng!
Khi xếp hàng vào khu kiểm tra an ninh, đã là chín giờ hai mươi phút, Thiên Ca Tuệ một lần nữa gọi điện thoại qua, “Reng reng” vang lên sau hai mươi giây, cuối cùng có người nhận, cô đang chuẩn bị hỏi anh đến sân bay chưa?
Kết quả truyền đến là một giọng nữ quyến rũ, “Cô là ai vậy? A Thừa còn đang ngủ, chờ anh ấy tỉnh lại tôi sẽ kêu anh ấy gọi điện thoại cho cô.” Điện thoại “Bốp” một cái rớt lên đất rồi, Học Học và Tập Tập đứng bên cạnh không hiểu ra làm sao, nét mặt của mẹ thật kỳ quái!
Tập Tập khom lưng nhặt điện thoại lên, mở ra, trên cuộc điện thoại biểu hiện là “Chú”, bé biết “Chú” là chỉ cha, trong lòng kỳ quái rốt cuộc cha nói cái gì, khiến nét mặt của mẹ kinh ngạc đến tức giận?
Thiên Ca Tuệ gần như lập tức đoán ra được giọng nữ đó là Tiêu Y Y, mặc dù chưa từng gặp cũng chưa từng nghe giọng nói của chị ta, nhưng giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết, người phụ nữ kia nhất định là Tiêu Y Y!
Chỉ có điều tại sao Tiêu Y Y lại cầm điện thoại của Thừa, còn nói anh đang ngủ! Chờ anh tỉnh lại sẽ để cho anh trả lời điện thoại của mình! Chị ta có quyền gì mà làm như vậy!
Càng nghĩ càng giận, thật hận không thể ném nát điện thoại, cố tình lại đến lượt cô vào kiểm tra an ninh rồi, chỉ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đành phải đè nén lửa giận dắt hai con trai đi tới.
Có lẽ vì cô tuổi còn rất trẻ lại dẫn theo hai đứa bé trai sinh đôi, đưa tới rất nhiều người liên tiếp nhìn lại, nhất là hai nam nhân viên kiểm tra an ninh đẹp trai kia, sửng sốt nhìn cô hồi lâu mấy lần, có thể vừa nhìn thấy vẻ mặt hàm chứa tức giận của cô, nên ngượng ngùng nhìn lại, chỉ có điều cảm thán ở trong lòng: Sao người đẹp đều kết hôn sớm như vậy! Còn sinh hai đứa con trai đáng yêu như thế.
Suốt đường đi Học Học và Tập Tập cũng không dám nhắc đến chữ “Cha”, bởi vì trong tròng mắt mẹ vẫn có một đốm lửa đang thiêu đốt, rất khủng bố!
Khoảnh khắc lên máy bay kia, Thiên Ca Tuệ nói thầm trong lòng: Úy Nam Thừa, anh lại dám lừa tôi ở bên ngoài! Lần này, chúng ta thật sự chơi xong!
Thiên Ca Tuệ đoán không sai, người phụ nữ nghe điện thoại chính là Tiêu Y Y, thật ra là cô cố ý, ngay từ lúc tám giờ khi điện thoại vẫn cứ vang lên, cô vẫn hơi do dự có muốn nhận hay không, nhìn trong điện thoại hiện lên là “Bà xã”, trong lòng cô khó chịu như ngũ vị tạp trần, cũng cực kỳ hận người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia, tại sao cô ta có thể nhận được tình yêu của Úy Nam Thừa!
Đây vốn thuộc về cô!
Cho nên cô tự chủ trương nhận, hơn nữa cố ý giả bộ nói như không biết cô ta là ai, cố ý nói mập mờ như vậy, cô là phụ nữ, đương nhiên hiểu tâm tư của phụ nữ, đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào chỉ cần phát hiện chồng mình sai đường rồi, tuyệt đối sẽ rất tức giận, thậm chí sẽ làm ra một chút chuyện mà người ta không nghĩ tới.
Nghe được đầu kia truyền đến âm thanh “Bốp”, cô biết mục đích của mình đã đạt tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]