Kích tình đi qua, Bùi Phóng thỏa mãn ngủ, mà Đổng Yên lại không ngủ được, nằm trên giường nhìn trần nhà kinh ngạc ngẩn người, sao cô lại có cảm giác mình không theo kịp bước chân a Phóng rồi, anh nói những thuật ngữ Internet kia với mình, một chữ nghe cũng không hiểu, còn không thể hắt vào mặt anh, âm thầm tra từng từ một trên Baidu.
Sau đó nhớ kỹ, một tháng trôi qua như thế, cô cảm thấy mình sắp hỏng mất, cảm giác vô lực từ trong đáy lòng lộ ra khiến cho cô rất thất bại, nhưng mỗi lần thấy khuôn mặt trắng nõn mà tràn đầy tinh thần phấn chấn của a Phóng, nghe giọng nói dịu dàng mà cuốn hút của anh, cô lại cảm thấy tất cả đều đáng giá, vì anh, có thể thử thay đổi mình.
Tự dưng, cảm thấy lòng chua xót, mình là con gái một trong nhà, cha kinh doanh một công ty nhỏ, mẹ nhàn hạ ở nhà, mọi cách nuông chiều cô, phương diện vật chất xưa nay thỏa mãn cô rất lớn. Thấy a Phóng mệt mỏi như vậy, liều mạng như vậy đi làm thêm kiếm phí sinh hoạt, cô rất đau lòng, nhiều lần nghĩ tới muốn giúp anh, nhưng cũng biết a Phóng người kiêu ngạo như thế chắc chắn sẽ không tiếp nhận sự trợ giúp của cô, thậm chí sẽ là một đả kích với anh.
Buổi tối, một mình nằm trên giường lăn qua lộn lại đều cảm thấy phiền não, nghĩ tới tìm Tuệ Tuệ hàn huyên một chút die ennd kdan/le eequhyd onnn có lẽ sẽ tốt hơn ít nhiều, nên gửi tin nhắn qua, kết quả như đá chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-vo-dich-cha-nguoi-bi-fire-roi/2461428/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.