Buổi sáng, khi tia ánh mặt trời đầu tiên xuyên vào qua bức rèm, hai người ngọt ngào ôm nhau trên giường.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng con nít khóc nỉ non, giọng khóc to rõ dao động lòng người, Thiên Ca Tuệ mới ngủ chưa tới hai tiếng bị đánh thức rồi, lại không có một câu oán trách, ai bảo đây là hai tâm can bảo bối của cô chứ.
Chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện xương toàn thân giống như đều tan ra, nhất là giữa hai đùi, đau quá... Hoàn toàn di1enda4nle3qu21ydo0n không thể động đậy được, ngẫm lại sự kiện kịch liệt tối qua cũng cảm thấy e lệ, đều do Thừa đáng chết! Quá điên cuồng!
Dáng vẻ này của cô phải ôm đứa nhỏ làm sao, hu hu...
“Trứng thúi! Làm sao bây giờ? Học Học và Tập Tập đang ở bên ngoài khóc đến đau lòng như vậy.” Ngón tay Thiên Ca Tuệ nhéo thịt bên hông ông xã, mím miệng khóc ròng nói.
“Ngoan ~ Anh giúp em mặc áo ngủ vào trước đã, rồi ôm con trai vào có được không?” Úy Nam Thừa dịu dàng an ủi, anh biết tối qua mình hơi mãnh liệt, điều này không thể trách anh, cấm dục mười tháng, thoáng cái quả thật khó kìm lòng nổi.
Nói xong giúp cô mặc áo ngủ, tiện thể khoác thêm áo ngủ đứng dậy đi mở cửa, thấy mẹ mỗi tay ôm một, vội vàng tới đón một đứa.
Nam Xu Nhiên là người từng trải, dĩ nhiên hiểu được vợ chồng son đè nén đã lâu, cười ha hả nói: “Hai thằng nhóc kia đói méo xẹo môi cũng không chịu uống sữa bột, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-vo-dich-cha-nguoi-bi-fire-roi/2461407/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.