Cô ta biết anh đến nhà họ Mục ăn cơm, chắc là do Hinh Nhi nói cho cô ta biết.
Trước đó Hinh Nhi biết anh sẽ đến nhà họ Mục, lần đầu tiên hỏi xin ý kiến anh có thể đưa nó đi cùng hay không.
Xem ra, nó thật sự rất thích hai anh em nhà họ Mục ấy.
Nhưng nó cũng rất hiểu chuyện, sau khi anh bảo chú đi bàn công chuyện, nó liền không đòi theo nữa.
"Diệp Bân", thấy anh không lên tiếng, nụ cười của Lucy sâu sắc hơn, "Không phải anh thật sự coi mình là con rể nhà họ Mục đó chứ!"
"Tôi không hề."
Anh thở ra, cười tự giễu: "Trong mắt người nhà họ Mục, tôi chỉ là một người xa lạ."
Nếu không thì, cuộc nói chuyện liên quan đến bí mật hôm nay, làm sao lại không thể cho anh nghe?
Lucy chăm chú nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt anh, đối với chuyện đã xảy ra, cô ta đoán được bảy tám phần.
Sự khẩn trương trong lòng như nới lỏng, lại lo lắng hơn: "Diệp Bân, anh nói thật đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Lăng Diệp Bân không trả lời, ngồi xuống chiếc sofa nhỏ kê bên tường, châm một điếu thuốc.
"Diệp Bân, anh nói gì đi chứ." Lucy sốt ruột.
Lăng Diệp Bân ngước lên nhìn cô ta: "Lucy, hay cô quay về Anh trước đi."
"Anh nói gì?" Lucy sửng sốt.
Đôi đồng tử màu nâu nhạt nhìn anh mấy giây, môi cô ta nhếch lên thành ý cười lạnh lùng: "Diệp Bân, chẳng lẽ anh quên, anh tới đây để làm gì rồi? Chẳng lẽ anh quên, bây giờ bác gái..."
"Im miệng!"
Anh trầm giọng quát cô ta, đồng thời đứng dậy đóng cửa lại, "Đừng đánh thức Hinh Nhi!"
"Anh vẫn còn quan tâm đến Hinh Nhi ư?"
Lucy không buông tha: "Hay là trong đầu anh bây giờ chỉ chứa cái cô thiên kim đại tiểu thư kia?"
"Anh thích cô ta? Anh yêu cô ta? Lẽ nào anh không nghĩ đến thân phận của mình? Vậy mà mơ mộng làm con rể nhà quyền quý!"
Cô ta cười, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự ghen ghét và tàn nhẫn: "Anh không nghĩ xem? Một khi nhà họ Mục biết thân phận của anh, anh sẽ có kết cục gì?"
"Cô đừng nói nữa!"
Giọng anh vẫn giữ sự bình tĩnh như trước, nhưng khóe mắt rung rung lại bán đứng nội tâm đang kích động của anh.
"Lucy, mọi điều cô nói tôi đều biết."
Anh hít sâu một hơi, "Tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất kết thúc việc này, sau đó quay về Anh."
Lucy từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Kế tiếp anh định làm gì?"
"Tôi có suy nghĩ của tôi, cô yên tâm đi." Anh không muốn nhiều lời.
Lucy hiểu tính cách của anh, hôm nay chỉ có thể nói tới đây.
Thở một hơi thật dài, cô ta quay người ra khỏi phòng.
Lát sau, cánh cổng chung cư vang lên tiếng đóng "két", anh uể oải ngả người ra sau.
Nhắm mắt lại, mí mắt thật chát.
Rồi lại giãy dụa mở ra.
Bởi vì mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình bóng cô, tức giận, không vui, vui vẻ, đau lòng, chân thành, ấm ức.
Chỉ chưa đến hai tháng, vì sao cô có thể khắc sâu hình bóng mình trong đầu anh?
Vì sao?
Đầu óc anh có vấn đề gì rồi ư?
Thiên kim tiểu thư ngang ngược trong mắt mọi người mà anh lại cảm thấy đáng yêu khiến người ta rung động?
Hay trái tim này của anh đã mắc bệnh?
Biết là không thể yêu, biết là không thể rung động, bất tri bất giác đã chìm sâu vào đó!
"A"
Trong cổ phát ra tiếng thét khàn, suy nghĩ của anh trở lại cái đêm lần đầu tiên gặp cô.
Cô mặc đồ ngủ, đắp mặt nạ, lạch bạch đi ra ngồi xuống bàn ăn, sau đó không thèm quan tâm nói: "Sao vậy? Đắp mặt nạ không thể ăn cơm ạ? Lại không có người ngoài ở đây!"
"Ha ha ha."
Không nhịn được, anh lại cười, lật người nằm lên giường, anh vẫn không kìm chế được tiếng cười nhẹ.
Chẳng qua là, dù cười nhưng khóe mắt anh lại nổi lên nước mắt.
***
"Cô chủ, cô muốn xem ti vi không?"
"Không cần, cảm ơn."
"Cô chủ, cô muốn ăn gì không? Bữa sáng cô ăn không được bao nhiêu."
"Không cần, tôi không nuốt nổi."
Đẩy xe lăn, Mục Sơ Hàn đi vào biệt thự, nhìn về hướng vườn hoa.
Bố và mẹ đi mua sắm đến trưa rồi mà sao vẫn chưa về?
Cô ở nhà một mình thật nhàm chán.
Tuy rằng trước đó họ cũng rủ cô đi cùng, nhưng cô là "người xe lăn", làm sao lại phiền đến hai ông bà già.
Bỗng nhiên, mặt mày cô khẽ động, có chủ ý: "Xin đẩy tôi ra vườn hoa."
Cô về nhà đã ba ngày, chắc là có thể tập đi rồi.
Dưới sự giúp đỡ của người giúp việc, cô đến một góc vườn hoa. Ở đây có lắp đặt một số máy tập, dễ dàng giúp cô tập đi.
"Cô chủ, cái này có được không?"
Phát hiện ra ý đồ của cô, người giúp việc vội thử ngăn cản.
Mục Sơ Hàn gật đầu lia lịa: "Được mà, được mà, nếu tôi ngã, các chị đến đỡ tôi dậy."
Nói rồi, cô không thể chờ đặt chân lên cỏ, di chuyển từng chút một.
Mặc dù suy nghĩ muốn đi được cực kỳ cấp thiết, cô vẫn không dám quá gấp gáp, chỉ có thể di chuyển từ từ.
Di chuyển được một lúc lâu, mới đi được năm sáu bước, mồ hôi còn chảy ròng ròng.
Có điều cô rất vui, mỗi ngày cứ luyện tập như vậy, nói không chừng một tuần sau cô có thể đi được rồi!
Nghĩ đến điều đó, ý chí chiến đấu của cô liền sôi sục, cất cao giọng nói: "Làm phiền lấy giúp tôi cái khăn!"
Lập tức có tiếng bước chân xột xoạt vang lên đằng sau, một chiếc khăn đưa vào tay cô.
Cô không quay lại, chỉ nói: "Cám ơn!"
Nhưng mà, đáp lại cô lại là một giọng nam trầm thấp: "Không cần cám ơn!"
Cô ngẩn ra, vội quay đầu lại, lập tức khiến bước chân bất ổn, cả người lao về trước.
Rơi vào trong cái ôm rộng lớn.
"Cẩn thận một chút!"
Giọng nam ôn nhu trầm thấp dặn dò bên tai, cô ngơ ngác ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ân cần: "Sao anh lại đến?"
Môi anh nhướng lên thành độ cong đầy sức hút: "Anh tới từ lâu rồi, em chuyên tâm tập luyện nên không để ý mà thôi."
Anh đỡ lấy eo cô nhẹ nhàng nhấc lên, để cô đứng thẳng.
Hơi thở có lẫn mùi sữa tắm dễ chịu của anh ập tới, cô mới phát hiện mình đang nằm sát ngực anh, mặt bỗng đỏ lên.
"Em... anh..."
Ấp úng một lúc, cô mới tìm được đầu lưỡi của mình: "Phiền anh, đỡ em ngồi vào xe lăn."
Anh cũng không di chuyển, ngược lại gạt tóc mái rối bời trên trán giúp cô: "Mệt lắm à? Anh lại thấy em nên tập thêm, có được không?"
Được? Không được?
Cô nào còn suy nghĩ được gì, chỉ cảm nhận được hơi thở đàn ông đặc biệt của anh, tim cô đã rộn lên, đầu óc hỗn loạn.
"Nào!"
Anh cầm lấy tay cô, để cô có chỗ vịn, tay khác thì nắm lấy eo cô.
"Anh đỡ em", giọng anh như thuốc độc vang lên bên tai, "Chúng ta từ từ đi ra chòi nghỉ mát, được chứ?"
Ra chòi nghỉ mát?
Mục Sơ Hàn nhíu mày, "Nó rất xa!"
"Em làm được!"
Anh cổ vũ cô, ánh mắt chuyên chú bỗng ngưng lại trên gò má đỏ hồng, cơn sóng trong lòng bắt đầu khởi động.
Đột nhiên, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi cô.
"Anh..."
Cô giật mình, ngây ngốc hỏi: "Vì sao... vì sao hôn em?"
Anh cười, phản chiếu trong mắt đều là hình bóng cô: "Đây là cổ vũ, nếu em thành công đi đến chòi nghỉ mát, anh còn có phần thưởng!"
Phần thưởng?
"Phần thưởng gì?"
Không thể trách cả người cô nóng ran, suy nghĩ lệch lại, là do động tác và giọng điệu của anh quá mập mờ!
Lần này, anh không trả lời ngay, chỉ dìu cô đi chậm về phía trước.
Gần, ngày càng gần...
Trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không phải vì ngạc nhiên mình có thể đến được chòi nghỉ mát, mà là nghĩ đến...
Ban thưởng anh vừa mới nói.
Cô không khỏi suy đoán, nếu cổ vũ là một nụ hôn, vậy phần thưởng có phải còn nhiều hơn cả hôn?
Trời ạ, cô hung hăng chửi bản thân.
Sao cô lại, đăm chiêu suy nghĩ y như một sắc nữ!
Chẳng lẽ là vì từng này tuổi chưa có người yêu, cho nên biến thành "đói khát đan xen" ư?