"Diệp Bân."
Mục Sơ Hàn đáp lại, lúng túng đón nhận ánh mắt dò hỏi của bố mẹ, không biết phải nói thế nào.
Lăng Diệp Bân tiến đến gần hơn mới thấy Mục Phong Minh và bà Mục.
Có vẻ như anh ta không cảm thấy khó xử, còn lớn tiếng nói: "Cô Mục, chú Mục!"
Sau khi chào hỏi qua với họ, anh ta liền đưa hoa hồng cho Mục Sơ Hàn: "Sơ Hàn, chúc mừng em xuất viện."
"Cám ơn!"
Cô ấy ôm lấy bó hoa, trong nụ cười có chút khó xử.
Nhưng Lăng Diệp Bân giống như hoàn toàn không trông thấy, đi lên thay người giúp việc đẩy xe lăn, từ từ đẩy cô ấy ra ngoài.
Để mặc họ đi trước, Mục Phong Minh mới quay sang con trai và con dâu: "Chuyện này là thế nào?"
Nếu ông không nhớ nhầm, lần trước ông cố tình gọi Lăng Diệp Bân đến nhà ăn cơm, Sơ Hàn còn làm cậu ta bị tiêu chảy.
Mục Tư Viễn trước giờ không dễ nói chuyện với ông, lúc này chỉ nhún vai: "Bố thấy thế nào thì là thế ấy!"
Cố Bảo Bảo đẩy anh một cái, vội nói: "Bố mẹ, vì anh Lăng là nhà dự toán phòng Công trình của công ty, đồng thời cũng chính là cấp trên của Sơ Hàn nên hai người họ có thân cận với nhau."
Bà Mục tinh tế suy nghĩ về lời cô, hỏi: "Thân cận đến mức đó?"
Điều này...
Cố Bảo Bảo khó xử, cô phải miêu tả việc này thế nào?
Mục Tư Viễn không thể đứng nhìn bà khiến Bảo Bảo khó xử, lập tức sẵng giọng: "Sơ Hàn đã 28 tuổi rồi, nó có tự do làm việc mình muốn, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840194/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.