Hơi thở ấm áp mà xa lạ truyền đến, mạnh mẽ chặn đứng hô hấp của cô.
Đại não Mục Sơ Hàn trống rỗng, cả cơ thể cứng đờ, không cách nào phản kháng, cũng không cách nào vùng vẫy.
Trạng thái như vậy duy trì mấy giây, anh ta buông cô ra, hàng lông mày rậm tà mị khiêu khích: "Nụ hôn đầu hả?"
Nháy mắt mặt cô từ trắng chuyển sang đỏ, giống như sắp nhỏ ra máu, lại không biết là tức giận hay e lệ!
"Anh... vô liêm sỉ!", cắn răng nói ra mấy từ này, cô cũng không quản được nhiều, giơ tay lên muốn tát anh ta.
Không có cơ hội chạm vào!
Anh ta càng nhanh tay hơn, bàn tay to đỡ lấy, kéo tay cô, cả người cô đều rơi vào lồng ngực anh ta.
"Ồ!" Cố Bảo Bảo trông thấy, giơ tay lên che miệng.
Tại sao hai người đó lại hôn nhau thế!
"Anh Tư Viễn, thấy em nói không sai chứ!" Cô đắc ý nhướng mày với Mục Tư Viễn.
"Vui thế à?"
Mục Tư Viễn nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, cũng nở nụ cười, "Em đấy, chẳng lẽ không nhìn ra Sơ Hàn bị ép sao?"
"Bị ép?", làm sao cô lại không thấy được nhỉ?
"Ơ kìa...", cô cố tình kéo dài âm, duỗi tay đâm mấy cái vào ngực anh: "Xem đi, có người ép em gái anh đấy, anh không đi dạy bảo kẻ xấu đó à?"
Sau khi sinh Hi Nhi, vóc dáng Cố Bảo Bảo chẳng những không chịu ảnh hưởng, khí chất trên người càng có ý vị hơn.
Trong khi vui cười tức giận, nhếch môi nhướng mày đều lộ ra sự nhu mì hồn nhiên sẵn có.
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840188/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.