Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn
Anh ta không cho người khác tới gần, chẳng lẽ Mục Sơ Hàn ăn chay mà lớn?!
Cô ấy ép mình bước lên, trợn mắt nhìn người đàn ông ấy: "Anh còn nói đạo lý không hả, chỗ này rõ ràng tôi thấy trước!"
Người đàn ông lạnh lùng liếc xéo cô ấy, khóe môi cong lên: "Sao hả? Lái xe không bằng người khác, giờ muốn cãi nhau?"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo sửng sốt.
Người đàn ông này không chỉ mặt lạnh, lời nói cũng không nể mặt chút nào!
Cô sợ Mục Sơ Hàn chịu thiệt, nhịn không được tiến lên: "Tiên sinh, anh là đàn ông, không nhường phụ nữ còn chưa tính, sao anh có thể nói như thế?"
Nói cứ như họ cố tình tìm anh ta gây gổ vậy.
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông dừng lại trên mặt Cố Bảo Bảo một giây, phát ra tiếng hầm hừ trong mũi, sau đó quay đầu đi.
"Anh..."
Sự xấc xược của anh ta khiến Mục Sơ Hàn giận đến nỗi mặt đỏ bừng, đang định xông lên tiếp tục lý luận với anh ta thì bị Cố Bảo Bảo kéo lại: "Thôi bỏ, Sơ Hàn, người như thế còn nói được gì? Nếu không chúng ta tới cửa hàng khác!"
"Đừng để em gặp lại anh ta! Bằng không..."
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm, "Nhất định khiến anh ta đẹp mặt!"
Nếu đã không tìm được chỗ đỗ, hai người đành phải tới cửa hàng khác.
May mà Mục đại tiểu thư vẫn mua được quần áo mình muốn, còn về người đàn ông xấc xược ban nãy đã bị cô ấy ném ra sau đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840186/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.