Tỉnh lại, Cố Bảo Bảo chỉ thấy cả người đau nhức, xương cốt như bị gì đó nghiền qua.
Cô thử đứng dậy mới phát hiện mình không còn hơi sức. Khẽ chuyển động đôi mắt, nhìn chỗ nằm trống không bên cạnh.
Tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm.
Anh đang tắm?!
Cảm giác về sự có mặt của anh, cảnh tượng tối qua ùa về khiến cô đỏ mặt xấu hổ.
Sâu trong đáy lòng, cô lại thấy hạnh phúc vô ngàn vì sự thân mật gắn kết giữa bọn họ.
Cửa phòng tắm kéo ra.
Khóe mắt liếc thấy anh, cô lập tức dời mắt không dám nhìn.
Anh không lập tức quay lại chỗ cô mà mặc xong quần áo trước.
Tiếp đó, tiếng bước chân dừng lại cạnh mép giường, "Cố Bảo Bảo!".
Giọng anh lạnh lẽo không có chút hơi ấm.
Người cô run lên, khó khăn xoay sang nhìn anh, anh đã dùng cả hai tay xoay mạnh cô lại.
Đối diện là ánh mắt lạnh lùng của anh, sâu trong con ngươi là sự châm biếm và khinh thường.
"Ra giá đi!", anh thốt ra ba từ.
Cô kinh ngạc nhìn anh, như bị những từ này chấn động không nói ra lời.
Sự châm biếm trong mắt anh càng đậm, "Lẽ nào em không phải vì điều này?".
Anh lấy ra một tấm séc, ký lên sau đó ném cho cô, "Tôi đã ký rồi đấy, con số thì em tự điền!".
Yêu cầu của anh chỉ có một, "Sau khi về, lập tức uống thuốc, tránh, thai!". Anh nói xong đi thẳng ra.
"Rầm!"
Tiếng đóng cửa vang lên, bên trong căn phòng yên tĩnh.
Cô hoảng sợ cúi xuống, nhìn tấm séc trong tay.
Sự phẫn hận và uất ức trong lòng khó mà nói ra, cô xé tấm séc thành mảnh vụn, sau đó nhét xuống gối.
Lần sau có khiến anh ngủ, cô sẽ nói cho anh biết thứ cô muốn không phải là tiền!
Sau đó, cô khó khăn đứng lên mặc quần áo.
Cũng may bây giờ mới sáu giờ, vẫn chưa có ai tới công ty làm, cũng không có ai phát hiện vẻ nhếch nhác của cô!
Xe taxi đi qua hiệu thuốc, nhớ đến câu nói cuối cùng của anh "Lập tức uống thuốc tránh thai!".
Cô nắm chặt tay đập lên cửa sổ xe, Mục Tư Viễn, anh khinh người quá đáng, em không uống đấy thì làm sao!
Sau đó...
Kết quả của việc không uống thuốc tránh thai...
Trên que thử thai xuất hiện hai vạch đỏ.
Không thể nào!
Cô chết ngất!
Nghĩ là một chuyện, bây giờ thật sự đã mang thai, tuyệt đối là một chuyện khác!
Bọn họ chỉ mới... có một lần!
Chẳng lẽ đây chính là câu mà mọi người hay nói "Không cần số lượng, chỉ cần chất lượng"?
Nhìn hàng lông mày nhíu chặt trong gương, cô thật khóc không ra nước mắt!
Nên làm gì bây giờ?
Mang thai không thể giấu nổi, đến tháng Năm áo có rộng hơn cũng không che được!
Đến lúc đó ba mẹ hỏi, ai là ba đứa bé, cô nên nói thế nào?
Ba mẹ cưng cô như báu vật, nếu biết ba của đứa bé là Mục Tư Viễn, họ nhất định sẽ bắt anh lấy cô!
Nhưng trước đó anh đã nói, muốn cô uống thuốc tránh thai!
Suy nghĩ rất lâu, cô quyết định... tìm Mục Tư Viễn.
Nhưng sau đêm đó, anh như cố ý tách cô ra, đi công tác và hội họp, còn cả những bữa tiệc xã giao đều không đưa cô đi.
Khi ở công ty, cô vừa báo cáo xong anh đã đuổi cô ra ngoài, không cho cô cơ hội nói thêm một từ.
Nếu anh đã như vậy, cô cũng sẽ không quấn lấy anh, cho nên hơn một tháng nay, hai người khi ở riêng với nhau chẳng nói câu nào.
Cho nên hôm nay, khi anh theo thường lệ nói "Tôi biết rồi, em ra ngoài đi", anh cũng không ngờ, Cố Bảo Bảo sẽ đón lời, "Mục tổng, em có chuyện muốn nói với anh".
Cô liếc sang giám đốc phòng ban bên cạnh, nhấn mạnh, "Là chuyện rất quan trọng!".
Nghe vậy, giám đốc phòng ban lập tức hiểu ý, nói một tiếng với Mục Tư Viễn rồi ra ngoài trước.
Nhìn cô đến gần bàn, Mục Tư Viễn nhíu mày, "Em có ý gì?".
Cô hít sâu một hơi, buộc mình bình tĩnh nói ra, "Em, có thai rồi!".
Im lặng một lúc lâu, hiển nhiên, anh cũng bị giật mình.
Lát sau anh mới chậm rãi quay đầu, mắt nhìn thẳng cô, "Em không có làm theo lời tôi nói?".
Trong giọng nói không giấu được sự giận dữ.
Thế nhưng, cô cũng đang tức giận, cũng không sợ anh, "Em không có lấy tiền của anh, tại sao phải làm theo lời anh?".
"Em muốn gì?"
Anh cười nhạt, "Nếu thứ em muốn là vị trí bà Mục, tôi khuyên em nên sớm chặt đứt ý nghĩ đó đi".
Cô khó chịu lùi lại, nhưng nhanh chóng bình tĩnh.
"Em... không cần gì cả, chỉ cần sinh đứa bé này ra!"
Cô nhìn anh, "Không phải anh cũng đang cần một đứa bé sao? Biết đâu...", cô xoa nhẹ lên bụng mình, "Đây là con trai!".
Anh không để ý đến hai câu sau của cô, sự chú ý của anh đều đặt ở hai câu trước, "Em không cần gì cả, chỉ cần sinh đứa bé này? Là thật sao?".
Là thật sao?
Cô hỏi bản thân.
Không, không phải vậy! Cô không vĩ đại như thế, ngược lại cô rất đáng xấu hổ.
Ý nghĩ trong đầu cô, đều là muốn sử dụng đứa bé trói buộc anh, tạo cho mình cơ hội.
Nhưng nếu bây giờ cô không nói dối, cô sẽ không có cách nào đạt được cơ hội này.
Vì vậy, cô gật đầu, "Đúng vậy!".
"Được!"
Anh cũng rất thẳng thắn, "Chúng ta lập ra một bản hợp đồng, sau khi sinh đứa bé này, tôi cho em năm triệu, em đưa con cho tôi, từ nay về sau nó không còn bất cứ quan hệ gì với em! Em có dám không?".
Sắc mặt cô trắng bệch.
Cô không thể tưởng tượng anh đang nói gì.
"Trong thời gian này hãy đến biệt thự của tôi", anh tiếp tục, "Bên phía chú và thím tự em nghĩ cách che dấu, tôi không muốn ai biết được chuyện này!".
Vì câu nói đầu tiên của anh nên cô cảm thấy vui mừng, chuyện khác tạm thời không có thời gian suy nghĩ, "Đến biệt thự của anh?".
Cô nhìn vào anh, "Anh... anh cũng ở đó sao?".
Anh nhướng môi, "Thỉnh thoảng!".
Cho dù chỉ là "thỉnh thoảng", cũng đã cho cô quá nhiều khát khao.
Thời điểm đó, cô thật sự cho rằng, khi con lớn lên, "thỉnh thoảng" họ lại chung sống, cơ hội anh ở lại bên cạnh cô...
***
Giấc mộng đau khổ này đã lâu rồi.
Cố Bảo Bảo không ngờ mình còn nằm mơ thấy chuyện của mấy năm trước.
Gõ nhẹ lên trán, cô mở mắt, mãi mới rõ mình đang ở trên máy bay. Còn anh đang tựa vào vai cô thiếp đi.
Chẳng trách vai lại đau mỏi đến thế, cô mỉm cười, nhìn sang bên cạnh.
Hoan Hoan và Nhạc Nhạc ngủ say sưa, Sơ Hàn ôm bé cưng ngủ ở đằng kia.
Nửa năm qua, Sơ Hàn chăm sóc bé cưng còn hơn cả người làm mẹ này, cho nên bây giờ bé cưng không những gọi ba mẹ và anh, mà tiếng gọi cô cũng rất rõ ràng!
Cô tin rằng, sau này Sơ Hàn cũng nhất định là một người mẹ tốt!
Nhớ lại tối qua Mục Tư Viễn lén nói cho cô biết, ông già đang tìm chồng cho Sơ Hàn, cô thật sự rất mong đợi.
Mong đợi có một người đàn ông tốt có thể thay thế nỗi thương cảm của Sơ Hàn với Văn Hạo.
"Dậy rồi à?"
Mục Tư Viễn cũng tỉnh lại, xoa con mắt nhập nhèm lầm bầm, "Còn sớm lắm, sao không ngủ thêm một lúc?".
Cô mỉm cười nhìn anh, theo động tác xoa mắt, ánh sáng từ viên đá kim cương cũng thoáng qua mắt cô.
Cúi xuống nhìn ngón áp út, cô cũng có một viên.
Thân phận của cô bây giờ, đã chân chính là "bà chủ nhà họ Mục".
Tối qua, dưới sự chứng kiến của nữ thần ánh trăng ở Provence, trong sự chúc phúc của Hoan Hoan Nhạc Nhạc, Sơ Hàn cùng hàng xóm trong thị trấn, trao nhau nhẫn cưới, trở thành vợ chồng chính thức.
Mặc dù không có nghi lễ long trọng, không có dạ tiệc cao sang, không có lễ phục của nhà thiết kế danh tiếng, không có truyền thông tranh nhau đưa tin, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào.
Ngày anh đến Provence, cô từng nói, "Em còn chưa chuẩn bị xong, chuyện phải đối mặt sau khi lấy anh, em không có chút tự tin nào".
Anh không nói gì, chỉ dịu dàng hôn cô.
Cả ngày sau đó, cô không thấy bóng anh đâu.
Sơ Hàn thần bí nói với cô, "Anh nói, hôm nay anh ấy phải đi làm một việc rất quan trọng, có quan hệ đến hạnh phúc cả đời của anh ấy!".
Tại Provence, có thứ gì lại liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh?
Cô thấy lạ.
Gần chạng vạng, Sơ Hàn cầm một chiếc váy đến cho cô.
Không phải của nhà thiết kế lừng danh mà chỉ là do một bà cụ tám mươi chín may.
Thân váy được thêu hoa hồng thủ công, phần hẹp nửa trên gối được nới rộng, tẽ ra thành làn váy uốn nếp kéo dài, nhìn qua giống như một mỹ nhân ngư.
"Sơ Hàn, tại sao lại phải mặc chiếc váy này?", cô khó hiểu hỏi.
Sơ Hàn cũng thay một chiếc váy màu hồng xinh đẹp, tóc buộc lên bằng một chiếc dây nhiều màu.
Cô ngẩn ra, Sơ Hàn cười tủm tỉm nói, "Chị dâu, tối nay em sẽ là phù dâu của chị, hàng xóm trong thị trấn chính là khách mời của anh chị!".
Cô còn chưa kịp phản ứng, Sơ Hàn đã kéo cô ra khỏi nhà.
Cô xin thề, cô chưa từng gặp cảnh tượng đẹp đẽ nào như vậy, cả đời cũng không thể gặp lại.
Hai bên phố sạch sẽ, trải đầy hoa oải hương và hoa hồng hái từ đồng ruộng.
Hàng xóm nhiệt tình mặc quần áo lộng lẫy, cầm giỏ hoa đứng ở cửa nhà, không ngừng tung hoa.
Khi cô đi qua nhà họ, họ liền lục tục theo sau, đi cùng cô ra ngoài thị trấn đến dưới một ngọn núi nhỏ.
Nơi ấy, đã sớm biến thành biển hoa bách hợp.
Hai bé cưng Hoan Hoan Nhạc Nhạc của cô đều mặc những bộ lễ phục xinh xắn, cầm bó hoa bách hợp đi đến trước mặt cô, "Mẹ ơi, ba đang chờ mẹ đó!".
"Đi theo con nào!"
Nhạc Nhạc dắt tay cô đi về phía trước.
Đi mấy bước, cô trông thấy anh mặc lễ phục ôm bé cưng đứng trong cánh cửa hoa to lớn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Lúc này, ánh trăng lóe lên từ phía chân trời.
Cô đạp trăng sáng đi đến trước mặt anh, nghẹn ngào nói không nên lời.
"Mẹ, đừng khóc..."
Bé cưng cười hì hì, thò tay ra sờ mặt cô.
"Ra cô nào bé cưng, ba và mẹ sắp trao nhẫn rồi, chúng ta cùng xem nhé!"
Sơ Hàn ôm bé cưng, để anh rảnh tay ôm cô dâu của mình.
"Đây..."
"Đây là hôn lễ anh chuẩn bị cho em."
Đôi mắt đen dịu dàng nhìn cô, phản chiếu lại bóng dáng xinh đẹp, "Bảo Bảo, đây là hôn lễ của chúng ta, không có bất cứ liên quan nào với bất kỳ ai bất kỳ chuyện gì. Sau này, em là vợ anh, là người vợ duy nhất của anh, không có liên quan với bất kỳ ai bất cứ chuyện gì."
Anh cầm tay cô đặt lên môi hôn, "Cho dù gặp anh lực ra sao, hãy để một mình anh gánh vác!"
"Tư"
Anh lắc đầu, không cho cô nói, "Bảo Bảo, trước mặt nữ thần ánh trăng, em hãy trả lời anh, em có bằng lòng lấy anh không?".
Cô rưng rưng nhìn lên vầng trăng xinh đẹp, nghiêng đầu tựa vào ngực anh.
"Em bằng lòng, anh Tư Viễn, em bằng lòng."
Tiếng vỗ tay của hàng xóm láng giềng, tiếng hoan hô vang lên.
Nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc ấy, cô không nhịn được cười, cúi đầu khẽ hôn lên chiếc nhẫn trên tay.
"Bảo Bảo!"
Anh ôm cô, cọ xát trên bả vai cô, "Em sao thế? Có phải nằm mơ thấy gì không?"
Cho nên mới dậy sớm như thế?
Cố Bảo Bảo nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng nói, "Anh Tư Viễn, em nhớ lại một vài chuyện trước kia".
"Chuyện gì?"
"Cái lần em lừa cho anh uống thuốc ấy."
Nhớ lại chuyện cũ trong mơ, cô không thấy đau lòng mà chỉ thấy may mắn và biết ơn, "Em rất cám ơn anh, lúc đó đã đồng ý cho em sinh con".
Cô luôn cho rằng, Hoan Hoan Nhạc Nhạc chính là phúc lợi mà ông trời dành cho cô, để chúng mang anh về bên cô.
Nghe vậy, Mục Tư Viễn cười khẽ, "Cám ơn gì, anh chưa từng có ý nghĩ là không muốn có con".
Anh nhìn vào cô, "Với lại, Hoan Hoan Nhạc Nhạc là đại ân nhân của anh, đã đem em về bên anh".
Thật không ngờ anh cũng nói vậy!
Cố Bảo Bảo có hơi bất ngờ, "Anh nói thế là ý gì?".
Anh cười không đáp, tỏ ra thần bí.
Lòng hiếu kỳ của cô bị gợi lên, nắm cánh tay anh hỏi, "Rốt cuộc là có ý gì vậy?".
Như một đứa bé bỗng nhiên phát hiện ra kho báu, nhất định phải mở nó ra, cô cũng rất muốn biết đáp án.
"Được rồi, anh cho em biết!"
Anh yêu thương nhìn cô, "Anh biết em có bỏ thuốc vào cà phê".
"Làm sao anh biết được?"
Cô vẫn thấy khó hiểu với chuyện này.
"Bởi vì anh tận mắt thấy."
Tuy không biết cô bỏ thuốc gì vào, nhưng anh biết nhất định không phải thuốc độc, cho nên cứ uống cốc cà phê đó, xem cô muốn gì!
Mấy phút sau, phản ứng từ cơ thể đã nói cho anh đáp án.
Ban đầu anh định dùng một bữa tối để khiến cô bỏ đi, không ngờ cô lại nhanh chóng mang nó đến cho anh!
Cũng bởi vì vậy, anh quyết định không tha cho cô, phải trừng trị cô!
"Anh"
Cô như không thể tiếp thu, anh lại ghé sát tai cô nói ra một bí mật nho nhỏ, mà bí mật ấy càng khó có thể tiếp nhận hơn!