Tỉnh lại, Cố Bảo Bảo chỉ thấy cả người đau nhức, xương cốt như bị gì đó nghiền qua.
Cô thử đứng dậy mới phát hiện mình không còn hơi sức. Khẽ chuyển động đôi mắt, nhìn chỗ nằm trống không bên cạnh.
Tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm.
Anh đang tắm?!
Cảm giác về sự có mặt của anh, cảnh tượng tối qua ùa về khiến cô đỏ mặt xấu hổ.
Sâu trong đáy lòng, cô lại thấy hạnh phúc vô ngàn vì sự thân mật gắn kết giữa bọn họ.
Cửa phòng tắm kéo ra.
Khóe mắt liếc thấy anh, cô lập tức dời mắt không dám nhìn.
Anh không lập tức quay lại chỗ cô mà mặc xong quần áo trước.
Tiếp đó, tiếng bước chân dừng lại cạnh mép giường, "Cố Bảo Bảo!".
Giọng anh lạnh lẽo không có chút hơi ấm.
Người cô run lên, khó khăn xoay sang nhìn anh, anh đã dùng cả hai tay xoay mạnh cô lại.
Đối diện là ánh mắt lạnh lùng của anh, sâu trong con ngươi là sự châm biếm và khinh thường.
"Ra giá đi!", anh thốt ra ba từ.
Cô kinh ngạc nhìn anh, như bị những từ này chấn động không nói ra lời.
Sự châm biếm trong mắt anh càng đậm, "Lẽ nào em không phải vì điều này?".
Anh lấy ra một tấm séc, ký lên sau đó ném cho cô, "Tôi đã ký rồi đấy, con số thì em tự điền!".
Yêu cầu của anh chỉ có một, "Sau khi về, lập tức uống thuốc, tránh, thai!". Anh nói xong đi thẳng ra.
"Rầm!"
Tiếng đóng cửa vang lên, bên trong căn phòng yên tĩnh.
Cô hoảng sợ cúi xuống, nhìn tấm séc trong tay.
Sự phẫn hận và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840184/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.