Mục Tư Viễn nằm mơ. Trong mơ, anh lái xe một mình trên quốc lộ ven biển, giống như không mục đích hoặc như đang tìm kiếm gì đó.
Tìm gì vậy? Đến anh cũng không rõ.
Bỗng, trên bãi biển cách đó không xa hình như có người đang tổ chức hôn lễ.
Trái tim anh không hiểu sao nhức nhối, phóng xe qua đó, khúc nhạc hôn lễ đúng lúc vang lên, các khách mời đều đứng dậy cùng nhìn cô dâu đi lên thảm đỏ.
Anh vội vàng bước đến thì phát hiện ra chú rể lại là Công Tôn Diệp.
Quay đầu lại, bóng cô dâu ngày càng gần, khi anh thấy rõ được gương mặt kia tức thì phát cuồng.
"Cố Bảo Bảo!"
Anh đoạt lấy bó hoa trong tay cô, kéo cô chạy ra xe.
Anh muốn đưa cô đi. Song cô lại không tình nguyện, trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế ngập đầy nước mắt.
"Anh Tư Viễn." Cô gọi, giọng nói thương cảm mà đau khổ. "Anh sẽ lấy em ư? Sẽ lấy em ư..."
Anh quay lại nhìn nhưng khuôn mặt cô ngày càng mơ hồ, không nhìn rõ nữa...
"Ba, ba..."
Anh mở bừng mắt thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc đứng ngay bên cạnh giường, hai đôi mắt to nghi hoặc nhìn anh.
Đang ngủ mà sao ba lại gọi tên mẹ vậy?
Lẽ nào ba cũng đang tìm mẹ giống chúng à?
Hóa ra chỉ là giấc mơ!
Anh xoa đầu bọn nhỏ. "Làm sao vậy?"
"Ba ơi, mẹ đâu ạ?" Nghe vậy, anh quay sang nhìn bên cạnh mình, trống không?
"Có phải mẹ đang ở phòng bếp làm bữa sáng không?" Anh cười hỏi.
Nhạc Nhạc lắc mạnh đầu: "Không có, không có!"
Bé và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840134/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.