Chương trước
Chương sau
Cô vẫn lắc đầu. Sao cô có thể bỏ ba mẹ mà đi cùng anh về được chứ?
"Anh... Anh về trước đi." Cô suy nghĩ rồi nhượng bộ, "Ngày mai, ngày mai em sẽ về cùng ba mẹ."
"Em... !"
Gân xanh trên trán Mục Tư Viễn hằn lên, anh xông lên trước, cơ hồ là khiêng cô lên vai rồi đi. …
Công Tôn Diệp thấy thế vội chặn lại, "Mục Tư Viễn, anh thả cô ấy xuống, anh làm vậy sẽ khiến cô ấy bị thương."
"Anh cút ngay! Không cần anh quan tâm!" Anh trừng mắt tức giận, tiếp tục đi.
Công Tôn Diệp không ngờ Mục Tư Viễn tức giận lại đáng sợ đến vậy. Anh cũng không phải sợ, mà là lo lắng Cố Bảo Bảo sẽ bị thương, liền nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi trùng hợp tới đây mới gặp Bảo Bảo, căn bản không như anh nghĩ!"
Mục Tư Viễn ngẩn ra, bước chân vẫn liên tục như cũ.
Tức giận đã làm lu mờ lý trí, bây giờ anh chỉ muốn mang Cố Bảo Bảo đi, tuyệt không thể để cô ở lại đây với Công Tôn Diệp!
"Thả em xuống, thả em xuống!"
Người trên vai giãy dụa mãnh liệt, cô vừa đá lại còn cắn, nắm vai anh muốn nhảy xuống.
Công Tôn Diệp khẩn trương: "Anh mau thả cô ấy ra đi, thực sự sẽ làm cô ấy bị thương mất!" Cũng không bất chấp gì nhiều, giờ vẫn còn đang đứng trên cát nên dù có ngã cũng không đau, thế là anh đẩy mạnh Mục Tư Viễn một cái.
Mục Tư Viễn không kịp phòng bị, bước chân lảo đảo. Anh tưởng mình sắp ngã nên vội thả cô xuống.
Chẳng qua Cố Bảo Bảo vẫn đang vùng vẫy không nhận thức được tâm tư này của anh, hai chân vừa chạm đất liền chạy ra xa.
"Chết tiệt, em quay lại!" Anh vừa đuổi theo vừa kêu to.
Cô không thể chạy nhanh, anh chỉ hai ba bước là đuổi kịp. Nhưng khi giữ cô lại thì thấy cô đã sướt mướt rồi.
"Làm gì mà khóc?" Anh nhíu mày.
Cô quật cường dùng tay áo lau nước mắt, "Em không có khóc."
Anh không muốn tranh chấp cái vấn đề ấu trĩ này với cô, "Theo anh về, mai anh sẽ cho người tới đón chú Cố với thím Cố."
"Em không muốn." Cô vẫn cự tuyệt.
"Vì sao?" Anh cũng đã giải quyết lo lắng trong lòng cô, sao cô còn không chịu đi? !
"Nếu em đi bây giờ..." Cô tiếp tục lau nước mắt, "Chẳng khác nào em thừa nhận lời anh nói, anh căn bản không tin em!"
"Không tin em?" Hàng lông mày anh càng cau lại, tại sao lại nói đến đề tài này, "Em rốt cuộc muốn nói gì, không thể nói rõ được một chút sao?"
"Được!" Cô lau khô nước mắt nhìn anh, "Em hỏi anh, nếu hôm nay đổi lại là Trịnh Tâm Du, anh có cho rằng cô ấy ở đây nghỉ mát với người đàn ông khác không? Giải thích của cô ấy liệu anh có nghe không?"
Câu hỏi của cô làm anh kinh ngạc. Nói thật, anh chưa từng giả thuyết như thế này!
Đúng vậy, nếu Trịnh Tâm Du ở đây nghỉ mát, anh căn bản không thể suốt đêm ngồi máy bay tới!
Cô lại coi sự trầm mặc của anh thành câu khẳng định, đau lòng nói: "Có lẽ anh không chỉ nghe giải thích của cô ấy, còn có thể cho cô ấy một cơ hội giải thích, hoặc giả, anh căn bản không cần cô ấy giải thích thì cũng sẽ tin cô ấy."
Trong đầu anh nổi lên sự cáu kỉnh, "Em đừng lôi chuyện khác ra. Anh hỏi lại lần nữa, bây giờ em có về cùng anh không?"
Cô không trả lời mà đi ngược lại hướng của anh.
Từ xa, cô nghe được tiếng anh hô lên đằng sau: "Cố Bảo Bảo, em đừng hối hận!"
Đi xa thêm nữa, cô lại nghe được tiếng cánh quạt từ máy bay. Nhịn không được lại ngẩng đầu lên. Dưới ánh sao, chiếc máy bay quen thuộc dần bay xa.
Đôi mắt ướt nhòa, cô quật cường lau đi, đi về khách sạn. Tắm xong cô lên giường nằm, giấu đôi mắt sưng đỏ trong chăn sợ mẹ thấy được.
Mãi lâu sau, cô nghe tiếng mẹ vào, đi tới mép giường lẩm bẩm: Sao lại về sớm vậy? Chốc lát, mẹ Cố tắm xong rồi lên giường, ngay sau đó liền ngủ say.
Cô lại chậm chạp không có cách nào ngủ được, khe khẽ rời giường, mặc áo khoác rồi ra ngoài. Không muốn ra bãi biển nữa, cô lên tầng cao nhất của khách sạn.
Đứng trong đêm nhìn biển cả từ trên tầng thượng như đặt mình vào trong một hòn đảo cô độc, trong lòng toát ra sự sợ hãi.
Cô hơi lui về sau, không muốn nhìn biển nữa mà ngồi xuống một góc, mắt nhìn lên bầu trời sao. Chiếc máy bay đã bay đi kia một mực quanh quẩn trong đầu cô.
Cô không hiểu, nụ hôn của anh dịu dàng như vậy nhưng khi anh rời đi lại tuyệt tình đến thế? !
"Bảo Bảo?"
Đột nhiên, thanh âm Công Tôn Diệp truyền đến. Cô sửng sốt quay lại thì thấy anh đang đi ra từ cửa sân thượng.
"Anh nghĩ em hẳn sẽ ở đây cho nên mới tới xem."
Anh ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một lon bia, "Uống không?"
Cô gật đầu, mở nắp rồi uống một hớp, để cảm quan chất chứa đầy cồn thì mới sẽ không nghĩ về anh nữa.
Công Tôn Diệp mỉm cười, tự mình cũng uống.
"Có phải..." Trầm mặc chốc lát, anh lên tiếng trước, "Đang nghĩ tới anh ta?"
Cô không trả lời, trầm mặc kỳ thực đã là đáp án.
Anh khẽ thở dài, "Bảo Bảo, kỳ thực anh muốn nói với em. Nếu em quyết định tiếp nhận anh ta một lần nữa, em không nên tính toán những chuyện trước kia."
Cô sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, "A Diệp, anh đang... khuyên em?"
Anh gật đầu, cười, "Bất ngờ lắm hả? Yêu có hai loại, một là chiếm giữ, một là khiến đối phương hạnh phúc. Tâm nguyện của anh chính là thấy em được hạnh phúc!"
Anh ngửa đầu uống một hớp bia, nghĩ là một chuyện, nói ra lại cần có một chút dũng khí: "Nếu anh ta có thể làm em hạnh phúc, anh cần gì phải ngăn cản em?"
"A Diệp..." Cô không biết nên nói cái gì. …
Anh vỗ vỗ vai cô: "Bây giờ em nói đi, chuyện giữa em và anh ta là thế nào? Nói ra, có lẽ em sẽ không còn quá nhiều phiền não nữa."
"Em..." Cô vẫn còn có chút chần chờ, cảm thấy trước mặt anh mà nói chuyện giữa cô và Mục Tư Viễn, chung quy có chút tàn nhẫn.
"Nói đi." Anh nói thật ôn nhu, "Đừng coi anh là Công Tôn Diệp, mà hãy coi là... nhị thế tổ trong mắt em trước đây, chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn đấy!" Nói xong, anh không nhịn cười được, cô cũng cười.
Sáu năm trước, lần đầu tiên cô gặp anh là ở trong bệnh viện.
Hôm đó cô cùng mẹ đi kiểm tra, lúc chờ ở hành lang thì chợt nghe gần cầu thang vang lên tiếng cãi vã kịch liệt, thỉnh thoảng còn có cả tiếng khóc của một cô gái.
Cô tò mò đến gần, nghe cô gái kia thương tâm gần chết nói: "Em không muốn... không muốn như vậy, em muốn sinh đứa bé này ra."
"Tuyệt đối không được!"
Giọng người đàn ông vô tình đó là của A Diệp vọng lại, "Cô vì sao lại muốn sinh đứa bé này? Nếu cô muốn dựa vào đứa bé này mà bước vào cửa, tôi khuyên cô bỏ ngay cái ý niệm ấy đi!"
Cô nghe xong liền phẫn hận, cảm thấy người đàn ông này cũng quá vô tình, đã làm bụng người ta to ra còn chưa tính, bắt cô gái phải bỏ nó đi không nói, lại còn nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy!
Cô gái tiếp tục khóc: "Anh... anh đừng nói như vậy, em... em muốn giữ đứa bé, không phải là muốn lấy..."
"Cô đừng nói nữa!" Người đàn ông thô lỗ cắt ngang lời cô, "Nếu cô bây giờ không vào phẫu thuật thì lập tức cút đi cho tôi!"
Cô thực sự nghe không nổi nữa, kích động lao ra chặn trước người cô gái kia, hét còn to hơn cả cái người đàn ông vô tình: "Anh đúng là loại người không có nhân tính, người cút phải là anh đấy! Lẽ nào anh không biết phụ nữ có thai dễ dàng kích động, anh muốn tức chết cô ấy sao? Anh lập tức cút ngay!"
Nhưng mà người đàn ông cũng không có cút ngay, kinh ngạc nhìn cô.
Cô gái ở sau lưng cô cũng nói: "Tiểu thư, cô... cô đừng quá kích động, bọn tôi..."
Cô ngạc nhiên quay lại, thấy cô gái này thật quen mắt, hình như đã từng... thấy trên tv!
"Cô, cô là..."
Miệng cô mở lớn, mắt trợn tròn, cô nghĩ tới, cô gái này hình như là một ngôi sao truyền hình.
"Tiểu thư!" Người đàn ông hai tay chống nạnh, nhức đầu nói: "Cảm ơn tinh thần trọng nghĩa của cô, nhưng mà tôi chỉ đang giúp bạn tôi học lời thoại thôi!"
"Em khi đó thật ngốc quá!" Cố Bảo Bảo nhịn không được cười to, "Đen trắng chẳng phân biệt được đã xông ra, may là lúc đó không quá người nào đi lại trên hành lang, bằng không xì căng đan của người bạn kia của anh sẽ bay đầy trời!"
Người ta là một ngôi sao chuyện nghiệp, cho nên mới tới bệnh viện tìm cảm giác, lại bị cô nhảy vào, suýt nữa biến thành vụ bê bối mình có thai còn bị bạn trai bức bách đi phá thai nữa!
Ánh mắt Công Tôn dịu dàng nhìn cô, "Bảo Bảo, lấy dũng khí khi đó của em ra đi!"
Nụ cười cô thu lại, uống ngụm bia lớn, "Em còn có thể sao?"
Cô chán nản nhún vai, "Nhiều năm như vậy rồi, anh ấy chắc là không thích em, anh ấy đối với em như người yêu mà trong lòng lại không có em. Em không biết nên làm cái gì bây giờ, tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, chờ đến khi anh ấy chán ghét rồi thì em sẽ đi sao? Em..."
Cô thống khổ che mặt, "Em cảm giác mình đã... em nghĩ tới kết quả như vậy, em lại sợ, kết quả như thế em... không có cách nào thừa nhận nổi."
Nhìn sự khổ sở của cô, tim anh đau đớn theo, "Bảo Bảo..."
Anh gọi cô, rồi dừng lại. Nếu có thể, anh bằng lòng đưa cô đi, bảo vệ cô trong vòng tay mình, không còn bị Mục Tư Viễn quấy nhiễu nữa. Thế nhưng anh biết rõ, có Mục Tư Viễn, cô có thể vui sướng trong đau khổ. Không có Mục Tư Viễn, cuộc sống của cô ấy nhất định chỉ còn lại thống khổ mà thôi. Thay vì đợi chờ cô say trong thống khổ, không bằng để cô ấy tranh thủ một lần, nếu có thể thành công thì cô ấy sẽ vui sướng. Nếu thất bại, cô ấy sẽ triệt để quên anh ta, cô ấy sẽ có được nội tâm an bình.
Vậy nên, "Bảo Bảo, anh cũng là đàn ông, trong lòng anh ta nghĩ gì, anh có thể đoán được vài phần." Mặc dù có chút gian nan, anh vẫn nói tiếp, "Em đi đi, dũng cảm lên."
"A... Diệp..."
Cô nhìn anh, nước mắt lẫn lộn, sự cảm động và áy náy trong lòng khiến cô không còn từ ngữ nào để nói ra.
Anh nhịn đau mỉm cười, "Em không phải sợ, chỉ cần em nhớ kỹ, em còn có anh, nên cái gì cũng đừng sợ. Anh sẽ... chờ em, cho đến khi em tìm được hạnh phúc mà em cần."
"Nhưng anh... anh chỉ cho anh ta cơ hội lần này. Nếu anh ta không thể cho em hạnh phúc... anh nhất định, nhất định sẽ đoạt lại em."
"A Diệp..." Cô khóc không thành tiếng.
Anh đau lòng ôm lấy cô, "Đừng khóc, cô gái ngốc này, hẳn là nên cười chứ... biết không hả?"
Cô gật đầu, nước mắt lại tuôn trào mãnh liệt.
Anh ôm cô thật chặt, tham luyến cảm giác ấm áp không thuộc về anh, chỉ lúc này, chỉ lúc này thôi...
Nước mắt vẽ ra từ đôi mắt đau đớn của anh, như một vì sao rơi phía chân trời giá rét, sự lạnh lẽo thấm vào đêm đông.
***
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Mục Thị.
Chủ nhiệm thư ký mở một phong bì được phong kín bằng cách tinh vi nhất, sau khi xác định không có vấn đề thì đưa cho Mục Tư Viễn.
Mục Tư Viễn mở ra xem, sắc mặt trở nên âm trầm, lật tới trang cuối cùng, anh mãi mà không nói gì.
Từ năm năm trước sau khi Cố Bảo Bảo bỏ đi, chủ nhiệm thư ký đã đi theo anh, có thể từ nét mặt anh mà đoán ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Với bộ dạng lúc này thì sự việc thật sự rất xấu.
"Mục tổng." Cô thận trọng hỏi, "Bên Luân Đôn nói thế nào vậy?"
Mục Tư Viễn không đáp, ném tài liệu lại cho cô.
Cô nhanh chóng mở ra, cẩn thận nhìn nhanh qua một lần, sắc mặt dần trầm xuống.
"Thật không ngờ." Cô lắc đầu, "Cổ Tín Dương lần này thực sự có chuẩn bị mà đến, tôi thật sự xem thường anh ta. Mục tổng đã làm nhiều chuyện vì anh ta như vậy mà anh ta..."…
Ánh mắt nghiêm nghị của Mục Tư Viễn nhìn nghiêng sang, cô lập tức im miệng, "Xin lỗi, Mục tổng, tôi lắm mồm."
Anh ra hiệu cô hủy bỏ tài liệu này rồi hỏi: "Trong mắt cô thì người thân cận nhất với tôi là ai?"
Cô tự hỏi, "Hai tiểu thiếu gia, lão Mục tổng, Mục phu nhân, Mục tiểu thư..."
Anh giơ tay cắt ngang, "Chớ nói nhảm! Cô chỉ cần nói người có thể uy hiếp tôi, cô cảm thấy đó là ai?"
"Hai tiểu thiếu gia!"
Người trong công ty đều biết, Mục tổng coi Hoan Hoan như của quý, bây giờ lại có thêm Nhạc Nhạc, Mục tổng cuối cùng có hai của quý!
Nhưng mà, Mục Tư Viễn lại lắc đầu. Anh nhìn cô thư ký mà anh tín nhiệm nhất này nói: "Tài liệu vừa rồi có nói, Cổ Tín Dương đã mua được mafia lớn nhất Luân Đôn, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người theo dõi nghiêm ngặt khống chế người thân nhất của tôi. Phản ứng đầu tiên, người tôi nghĩ tới không phải Hoan Hoan và Nhạc Nhạc!"
Chủ nhiệm thư ký ngẩn ngơ, không khỏi hiếu kỳ: "Vậy là ai sếp?"
Trên môi anh hiện lên nụ cười cưng chiều, thần thái dào dạt trong đôi mắt đen khiến chủ nhiệm thư ký líu lưỡi.
Cô biết rồi! Vậy mà cô lại không nghĩ đến đầu tiên chứ? ! Cô thực sự là phát hiện ra quá muộn.
"Mục tổng." Cô hỏi, "Anh định làm gì?"
Làm như thế nào?
Nghĩ một lúc, nụ cười trên mặt Mục Tư Viễn biến mất, làm như thế nào, anh quả thực cần nghĩ kỹ.
"Tóm lại là không thể để cô ấy chịu bất cứ thương tổn nào! Mặc kệ phải trả cái giá như thế nào."
Anh trầm giọng phân phó, "Cô nhớ kỹ, chuyện này nghìn vạn lần không thể để cô ấy biết."
Chủ nhiệm thư ký gật đầu, "Mọi việc chúng tôi sẽ phối hợp với anh." Nói chuyện xong thì cũng đã đến tám giờ, nhân viên lục tục tới công ty. Tới thời điểm trợ lý Cố sắp tới làm thì cô cũng ra khỏi văn phòng.
***
Cố Bảo Bảo bước ra từ thang máy, đứng do dự trước văn phòng một lúc mới đẩy cửa vào.
Chiều qua cô đã về rồi, nhưng anh lại không gọi điện cho cô. Bước vào thì thấy anh đã tới, đang vùi đầu xem gì đó.
"... Mục tổng." Cô lễ phép lên tiếng chào, lại không dám nhìn anh, đi sang bàn làm việc của mình. Lén ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn cô, trong lòng sửng sốt, quên cả né tránh, nhìn chăm chú đôi mắt anh.
"Trợ lý Cố..."
Anh lên tiếng, tim cô đập bình bịch, tưởng là anh nói chuyện đêm trước nhưng lại là: "Buổi sáng Hoan Hoan sẽ đến họp, em đi chuẩn bị đi." Nói xong, anh lại chuyển mắt về tài liệu trong tay.
Cô sững sờ đứng dậy, trong miệng đáp ứng một tiếng rồi ra ngoài. Trong lòng thấy thật kỳ quái, hình như anh... thay đổi. Có phải anh còn đang tức giận? Thế nhưng sao anh lại tức giận? Anh không tin cô, cũng không muốn tin, sao phải tức đây!
Cô xuống lầu một thì đúng lúc xe nhà họ Mục tới, cô chạy ra đón liền thấy được hai bóng dáng bé nhỏ quen thuộc.
"Mẹ!" Hoan Hoan lao tới hỏi: "Mẹ đi nghỉ có vui không ạ?"
Trong lòng cô đắng chát, lại cười giả bộ: "Cũng không tệ lắm. Còn con? Buổi diễn đàn dương cầm thế nào?"
Hoan Hoan vỗ vỗ ngực, "Đương nhiên là không đâu địch nổi, dũng cảm đoạt lấy giải nhất rồi ạ!"
Cố Bảo Bảo bị bé chọc cười, "Thằng bé này, có biết là phải khiêm tốn không hả?" Rồi cô ôm lấy Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc, tiểu bảo bối của mẹ, sao con cũng tới đây?"
"Em ấy không phải đi theo đâu mẹ." Hoan Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, "Con muốn dẫn em ấy tới."
Ba người vào văn phòng tổng giám đốc, Mục Tư Viễn đã không còn ở trong đây nữa.
Cô lấy bộ đồ đã chuẩn bị sẵn thay cho Hoan Hoan, sau đó nói: "Nội dung cuộc họp hôm nay mẹ còn phải đi xin chỉ thị của ba, con ở lại đây với Hoan Hoan, không được chạy loạn đó biết không?"
Hoan Hoan khéo léo gật đầu, chờ Cố Bảo Bảo đi ra, bé liền leo lên ghế của Mục Tư Viễn, có hình có dạng xem tài liệu.
Nhạc Nhạc nhìn anh, bỗng nhiên nhảy xuống ghế rồi ra ngoài.
"Nhạc Nhạc, em đừng có chạy lung tung!" Hoan Hoan vội gọi, em lại không nghe, vẫn đi tiếp.
"Nhạc Nhạc!" Bé nhảy xuống ghế, đuổi theo Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc, em đi đâu vậy?"
Nhạc Nhạc nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, một bộ ủy khuất.
Hoan Hoan suy đoán: "Có phải em muốn đi tìm ba mẹ? Không cần đâu, ba mẹ sẽ lập tức về ngay mà." Lại thấy bé lắc đầu, ý bảo bé không phải là muốn đi tìm ba mẹ.
Hoan Hoan nghi hoặc, tay đã bị em dắt đi.
Hai đứa bé đi dạo một vòng ở tầng này, cái miệng nhỏ của Nhạc Nhạc vẫn cong lên, hiển nhiên không có tìm được người mà bé muốn tìm. Bỗng nhiên, ngón tay bé chỉ vào thang máy, chân bước, ý bảo hai đứa sẽ đi thang máy.
"Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan kéo em lại, "Em không nghe mẹ nói sao, không được chạy lung tung! Em mà không nghe lời, không chỉ là mẹ sẽ đánh cái mông nhỏ của em, anh cũng sẽ tức giận đó!"
Nhạc Nhạc bĩu môi, không đi theo em thì em đi một mình!
Bé hất tay Hoan Hoan ra rồi chạy tới thang máy.
Hoan Hoan giậm chân một cái, chỉ có thể đuổi theo.
Bên cạnh thang máy chính là phòng giải khát, Hoan Hoan thấy rõ người đang pha cà phê bên trong, không khỏi sửng sốt, đây không phải là cô Sơ Hàn sao? Bé đã lâu không gặp cô, đang nghĩ xem có nên vào chào không thì thấy cô Sơ Hàn bỗng lấy một cái bọc nhỏ màu trắng trong túi quần ra, sau khi vội vã xé ra thì đổ hết vào trong bình cà phê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.