- Ai cũng nói Hoan Hoan là tiểu thiên tài, ta thấy không sai chút nào. - Ba Cố xoa hai tay. - Mấy đời Cố gia ta chỉ làm đầu bếp, không ngờ lại có thể xuất hiện thiên tài!
Nói xong ông vui vẻ nheo mắt, uống một ngụm rượu mạnh do nhà mình làm ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan ngửa lên, nói thật:
- Ông ngoại, cháu không muốn làm tiểu thiên tài gì cả. Bây giờ cháu có ba mẹ, em trai, ông nội, ông ngoại bà ngoại, ngày nào cháu cũng cười trong mộng rồi tỉnh lại đó!
Không ngờ cái miệng nhỏ nhắn của bé có thể nói ra những lời đau lòng đến thế, Cố Bảo Bảo ôm chặt lấy bé.
- Hoan Hoan của mẹ, vĩnh viễn đều giỏi nhất!
- Đúng vậy! - Ba Cố mẹ Cố đều gật đầu.
Công Tôn Diệp cười, gắp đùi gà vào bát bé:
- Đây, món ngon nhất cho Hoan Hoan giỏi nhất!
- Cảm ơn chú! - Hoan Hoan nhìn anh, trong lòng như đánh trống, nhiều lần thấy chú này ở với mẹ, lẽ nào chú ấy là "dì Tâm Du" của mẹ?
- Đây, cậu Cổ, mời cậu nếm thử món tuyệt chiêu của tôi, móng giò kho. - Ba Cố khách khí gắp một miếng đặt vào bát anh ta, Cổ Tín Dương nhìn một cái mới gắp lên bỏ vào miệng.…
Phút chốc, trên gương mặt lạnh băng của anh ta như được hòa tan.
- Ăn rất ngon, bác Cố, tài nấu nướng của bác thật không tồi.
Ba Cố nhấp rượu cười, đầu bếp mà, vui nhất là khi người khác tán thưởng tay nghề của mình!
Cố Bảo Bảo cười với anh ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840085/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.