Cô ngẩn ngơ, như là dự cảm được cái gì, quần áo trên tay tự động rơi xuống.
"Tôi muốn nói chuyện với cô, có thời gian rảnh không?" Quả nhiên là giọng nói âm trầm của Mục Tư Viễn.
Cô ổn định tâm tình của mình: "Nói chuyện gì?"
"Giữa chúng ta còn có thể nói chuyện gì?" Đối với cô, giọng hắn vĩnh viễn lạnh lùng như thế, không mang chút tình cảm gì, "Chuyện về Hoan Hoan!"
Cố Bảo Bảo khó thở, "Anh có ý gì?"
"Có ý gì... Tối cô sẽ biết." Nói rồi cúp máy.
**********************************************
"Bác sĩ ơi, cháu muốn hỏi một vấn đề."
"Gì vậy?"
"Trường cháu có một bạn nhỏ, trí lực bình thường nhưng phản ứng trì trệ, hơn nữa còn không biết nói chuyện, bình thường không để ý tới ai cả, đây là sao vậy ạ?"
"Ừm... Cậu bạn đấy e là đã mắc chứng tự bế cường độ thấp."
"Chứng tự bế là gì ạ?"
"Người mắc chứng tự bế cường độ thấp sẽ không nói chuyện, phản ứng trì trệ; người mắc bệnh mức nghiêm trọng có thể sẽ cách ly bản thân với thế giới bên ngoài, không chấp nhận bất cứ cái gì bên ngoài."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-tu-tren-troi-roi-xuong-me-lo-mo-ba-lanh-lung/1840023/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.