Ban đêm, vân thu vũ hiết*. *Vân thu vũ hiết: (“云收雨歇”): hết mây thì mưa cũng tan, kiểu Ngưu Lang Chức Nữ á, mình nghĩ vậy. Chắc ở đây ám chỉ tâm trạng của Nghiêm tổng thui ớ. Ông chủ Nghiêm vừa buồn phiền vừa mệt mỏi bị Lạc Đường chưa được thoả mãn ôm từ phía sau, không cho xoay người. “Được rồi, hôm nay cho Đường Đường làm.” Dù sao Đường Đường vẫn còn nhỏ, hưng phấn cũng dễ lí giải. “Nhưng từ mai, không được phép hôn trong giờ làm việc.” “Buổi tối cũng chỉ được làm một lần.” “Ngoan, không phải không thương Đường Đường, là nội quy làm việc không thể khác được.” “Phim mới sẽ quay ở nước ngoài phải không? Tôi đã sắp xếp giúp em một giáo viên người Anh đến dạy, chiều mai em đến xem thử.” Lạc Đường tuy không tình nguyện nhưng cũng biết yêu cầu của ông chủ Nghiêm rất hợp tình hợp lý, nhưng lúc này thật sự chỉ nhớ tới một câu đậm chất tổng tài, vô cùng khí phách, “Đừng lo, tôi nuôi em.” Lạc Đường tâm tình phức tạp cọ tới cọ lui, cuối cùng cũng tìm được một vị trí thoải mái ở trong lòng ông chủ Nghiêm, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]