Kết thúc tuần trăng mật, kết thúc chuyến du lịch ngập tràn hường phấn, Tề Xán và Chung Ý Ninh trở về ngôi nhà nhỏ của hai người, cảm giác liền khác hẳn. Trăng mật chính là thời điểm thích hợp để ươm mầm tình yêu, từ những phản ứng nhỏ nhặt nhất của Chung Ý Ninh cũng được Tề Xán chắt lọc thành đường để bổ sung dinh dưỡng cho mầm cây. Tuy nhiên khi về nước, mọi chuyện dường như bắt đầu lại từ con số không. Tề Xán luôn tìm cách để thân quen hơn với cô dâu nhỏ nhà mình, nhưng Chung Ý Ninh không cho hắn cơ hội này.
Sau một thời gian quan sát, Tề Xán đưa ra được một vài kết luận. Chung Ý Ninh thoạt nhìn dịu dàng, ngoan ngoãn nhưng thực ra rất dễ cáu gắt, nhất là liên quan đến công việc. Cậu là người giỏi nhất trong những người cùng lứa, vậy nên cũng phải làm việc nỗ lực và chăm chỉ hơn gấp nhiều lần. Đôi khi vì tuổi nhỏ không đủ để trấn áp lòng người, Chung Ý Ninh bắt buộc phải làm ra bộ dạng hung dữ để bù đắp cho khuyết điểm tuổi đời cùng bề ngoài quá mức ôn hòa của mình.
Là một người có chút hiểu biết về nhân sinh, Tề Xán nhìn ra hình ảnh quá khứ của bản thân trong Chung Ý Ninh. Đối với hắn, cậu như một đứa trẻ đang cố hết sức kiễng chân để được người lớn trông thấy, cố gắng đến mức khiến hắn xót xa.
Công việc hiện giờ của Tề Xán không giống với cậu. Tề Xán đã đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp, nên giờ đây hắn không cần quá bận tâm tới những công việc vụn vặt nữa, hắn mang một tâm thái vô cùng ôn hòa để bắt đầu cuộc sống bình thường của một lão nam nhân. Tề Xán mỗi ngày có thể đúng giờ tan tầm về nhà, trong khi Chung Ý Ninh luôn phải tăng ca, bận rộn đến tối khuya, khi trở về còn phải tiếp tục làm việc không được nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên đi làm trở lại sau tuần trăng mật, Tề Xán mang một khuôn mặt tươi cười hớn hở đến công ty. Ngay lập tức, hắn liền bị đồng nghiệp trêu ghẹo, nói đúng là người gặp việc vui thì tinh thần cũng sáng khoái, khí sắc rạng rỡ hẳn lên. Để lan tỏa tâm trạng hứng khởi của mình, hắn quyết định mời mọi người đi ăn. Bình thường bọn họ sẽ đi ăn tối, nhưng Tề Xán nóng lòng muốn về nhà, cũng không muốn đồng nghiệp về muộn quá, nên đổi thành ăn trưa.
(Truyện Cục cưng rồng phun lửa của ta chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad AnnAnn248/ Annkamup)
Biết Chung Ý Ninh tan làm muộn hơn mình rất nhiều, hắn giải quyết luôn bữa tối ở nhà ăn công ty.
Khi Chung Ý Ninh về đến nhà, đã thấy Tề Xán ngồi đợi sẵn trong phòng. Hơn nửa tháng nay, hắn đã quen với việc cậu luôn ở trong tầm mắt của mình, hơn nữa ăn cơm xong có thể làm chút chuyện khiến người ta vui vẻ, giờ trở về trạng thái một mình một nhà thật khó chịu.
Tuy nhiên, tâm trạng chờ đợi người kia cũng có thú vui của riêng nó.
Tề Xán dọn dẹp lại căn hộ đã bỏ trống một thời gian, đến khi tất cả đã trở nên gọn gàng và ngăn nắp hắn mới ngừng tay, hài lòng đứng ngắm nhìn một lúc. Sau khi tắm xong, hắn ra sofa ngồi, vừa đọc sách vừa chờ Chung Ý Ninh về nhà.
Đã qua giờ tan làm bình thường của Chung Ý Ninh nhưng vẫn chưa thấy cậu đâu, Tề Xán có chút lo lắng nên quyết định gọi cho cậu. Điện thoại Chung Ý Ninh vừa vang lên hai hồi chuông đã bị cắt đứt, cậu nhắn tin nói mình đang họp. Tề Xán muốn hỏi cậu có cần hắn tới đón không, nhưng gõ xong lại xóa đi, sợ mình biểu hiện dính người quá sẽ bị ghét bỏ. Chung Ý Ninh là người trưởng thành đã đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật, vì vậy hắn không muốn làm một trưởng bối suốt ngày nhắc nhở linh tinh, hắn chỉ muốn làm chồng của cậu thôi. Tề Xán cố gắng đè ép ý định đi đón cậu xuống, sách cũng không thèm đọc nữa.
Đến hơn 9h tối, cô dâu nhỏ của hắn mới về nhà.
Tề Xán không cần cậu đặc biệt giải thích gì, vì tăng ca về trễ là chuyện rất bình thường. Tuy nhiên khi hắn ở trong phòng ngủ đợi cậu đi nghỉ, thì phát hiện Chung Ý Ninh ngồi luôn ở phòng khách, bật máy tính lên và gọi đồ ăn ngoài đợi giao tới.
Nhận ra cậu chưa ăn tối, Tề Xán không khỏi có chút buồn bực: "Từ trưa đến giờ em đã ăn gì chưa?"
Quả nhiên Chung Ý Ninh trả lời: "Buổi chiều có uống một ly cà phê."
Tề Xán bị làm cho nghẹn họng, đôi mắt trừng to khiến Chung Ý Ninh hơi sợ, hàng mi cậu khẽ chớp, nhỏ giọng giải thích: "Tôi đã gọi bữa tối rồi, chắc cũng sắp tới nơi." Nghe vậy, Tề Xán không biết rốt cuộc là cậu đang an ủi hắn, hay muốn nhắc khéo hắn bớt xen vào chuyện người khác đây.
(Truyện Cục cưng rồng phun lửa của ta chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad AnnAnn248/ Annkamup)
Hắn cùng ngồi chờ đồ ăn với Chung Ý Ninh. Thời gian giao hàng lâu hơn dự kiến.
Chung Ý Ninh đang cực kỳ đói bụng, bằng chứng là cậu đã đứng lên tận hai lần để đi lấy nước uống chống đói. Nhà mới nên chẳng có gì ăn được, tủ lạnh cũng trống không. Tề Xán không biết nói gì, vì sao cô dâu nhỏ cuồng công việc nhà hắn có bữa tối cũng chẳng chịu ăn tử tế?
Đến lúc Chung Ý Ninh đã uống xong hai lần nước mà cơm vẫn chưa có, Tề Xán thở dài một hơi, không đợi nữa mà đi luôn đến cửa hàng 24h trước cửa tiểu khu để ôm hai túi thực phẩm về nhà. Không khéo là khi hắn vừa tới cửa thì thấy shipper cũng giao đồ ăn đến, hai người gặp nhau ở chỗ cầu thang hẹp.
Nhìn những thứ Tề Xán mua, Chung Ý Ninh vừa như đã hiểu lại như không hiểu gì, chỉ cầm lấy đồ ăn ngoài và đi vào trong, để cửa cho hắn. Tề Xán lúng túng đóng cửa lại, tự lẩm bẩm: "Mang đến cũng muộn quá đi."
"Đồ ăn giao tới đúng giờ, nhớ chấm năm sao!" Shipper đang ở bên ngoài chỉnh lại dây giày, vội nói.
Tề Xán liếc nhìn Chung Ý Ninh đã bắt đầu ăn đồ ăn gọi ngoài, đành nhét những thứ hắn mua vào tủ lạnh. Hắn cảm thấy hơi uất ức. Chung Ý Ninh một câu cũng không chịu nói với hắn, bọn họ là vợ chồng cơ mà, để hắn ra ngoài mua đồ ăn cho cậu thì sao đâu chứ.
Chung Ý Ninh quay đầu nhìn Tề Xán, môi cậu khẽ mấp máy nhưng không nói thêm điều gì.