Chương trước
Chương sau
“Cái này..” An Bảo Bối xấu xa cười cười, “Bí mật.”
“Tinh nghịch...” Vinh Ninh nhéo mạnh vào mũi cô, nắm tay cô hướng tới phía bọn Ngôn Hoan bên kia đi đến, “Những người kia đều là bạn bè của anh, không cần câu nệ, Vinh Viễn vừa mới kết thúc quay chụp chờ một lát mới đến, đến lúc đó anh lại hướng em giới thiệu, đương nhiên đó là em trai của anh, em cũng không cần quá mức tôn kính, dù sao đánh là mắng yêu ah, ha ha!”
Cách Vinh Ninh đối đãi em trai, cô không hiểu, đối với cô mà nói, trước mặt vẫn là thu phục mấy người kia rồi nói chuyện khác sau.
Đầu tiên Vinh Ninh giới thiệu chính là Ngôn Hoan, mặc dụ Ngôn Hoan đã thả mặt mũi của mình, những vẫn làm cho An Bảo Bối sợ hết hồn. Cho tới bây giờ cô đều chưa từng gặp qua người đàn ông đẹp như vậy, ngũ quan, vóc người đều giống như vương tử từ trong truyện tranh đi ra. Vương tử? Mặc dù, cái xưng hô tôn quý nhưng cũng không đủ tôn lên khí chất của Ngôn Hoan, tựa hồ thoáng cái cũng biết nguyên nhân Vinh Ninh lựa chọn đuổi theo Ngôn Hoan.
Người có đủ loại, so sánh với Ngôn Hoan, An Bảo Bối vẫn cảm thấy Lộ Phi bình dị gần gũi một chút, mặc dù mặt Niếp Minh không chút thay đổi, nhưng là trực giác tự nói với mình, người đàn ông này vẫn là không cần quá mức trêu chọc là tốt hơn, dù sao bộ dạng của anh ta xem ra hết sức thông minh, mà chính mình hết sức ngốc, một loại sẽ bị Niếp Minh bán đi còn thay anh ta cảm giác kiếm tiền, ở trong đầu An Bảo Bối nổi lên.
Cũng may mấy người bạn gái của bọn họ, cùng lão bà, tính cách tùy ý nói chuyện phiếm cảm giác hết sức vui vẻ.
Phụ nữ đi vào phòng bếp giúp đỡ Vinh mẹ chuẩn bị bữa tối, vài cái đại nam nhân không giúp được gì, chỉ có thể ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Niếp Minh khắp nơi nhìn nhìn, lại thủy chung không có phát hiện bóng dáng Tô Nhất Dạ, cảm giác hết sức kỳ quái.
“Tô Nhất Dạ đâu? Trong ngày thường, lúc nào các người cũng Tiêu không xa Mạnh Mạnh chẳng xa Tiêu, hôm nay anh đem chúng tôi đều gọi tới, như thế nào không có thấy cô ấy?”
Phương Trạch Tây vỗ vỗ vai Niếp Minh, “Nhị ca, anh không phải là luôn xem đại tỷ không vừa mắt sao? Hôm nay như thế nào còn quan tâm tới cô ấy đến đây?”
Niếp Minh mặt tối sầm, vuốt ve tay Phương Trạch Tây, “Cút sang một bên!”
“Hôm nay không phải là ngày tốt lành à, mọi người vui vẻ lắm, nếu là đem đại tỷ gọi tới, người nào đó khuya về nhà ngủ mà nói, lại nên ôm chăn mền khóc lóc nức nở, anh nói có đúng hay không?” Vinh Ninh có ý riêng nhìn về phía Lộ Phi, Lộ Phi nổi da gà lập tức rớt đầy đất, học Niếp Minh nói, “Cút sang một bên!” Bướng bỉnh nghiêng đầu sang chỗ khác, quệt mồm ba giải thích, “Đã nhiều năm như vậy, sớm đã không còn cảm giác, người ta hiện tại cũng kết hôn, Duệ Duệ cũng đều lớn như vậy, chuyện năm đó đừng nói nữa, nói ra đối với Tô Nhất Dạ không tốt.”
“Nhìn một chút...” Vinh Ninh cầm cái cằm của Lộ Phi, giơ lên, “Lộ Phi huynh đệ của chúng ta không phải nhiều vĩ đại a, các người học một chút.”
Phương Trạch Tây vội vàng tiếp theo nói, “Tứ ca vĩ đại, Tứ ca hào phóng, Tứ ca về nhà ôm chăn mền khóc...”
Lộ Phi mặt đỏ giống như là một dạng bị hơi lửa qua lớn tiếng nói, “Cút sang một bên! Cút sang một bên! Cút sang một bên!”
“Ha ha...”
Cục Cưng hai tay còn khoanh trước ngực, nhìn nhóm Vinh Ninh, thuận tiện liếc một tý quấn quít lấy chính mình muốn để chính mình theo chân bọn Ngôn Thần, Cảnh Thất chơi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Những người lớn kia...”
Dựa vào cái gì muốn để cô, một người nhìn nhiều đứa nhỏ như vậy! Mình tới là tại đó nói chuyện trời đất lợi hại!
Lúc ăn cơm, Phương Trạch Tây nhẹ nhàng ho khan vài trận, cầm lấy ly rượu nói cái gọi là nâng cốc chúc mừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.