Vinh Ninh hôn hôn trán cô, “Bởi vì, loại chuyện này sẽ không phát sinh nữa, bất kể như thế nào anh cũng sẽ không để cho nó phát sinh. Nếu quả như thật bởi vì hiểu lầm mà phát sinh lời nói.
Mặc kệ em đến tức giận cỡ nào, đáng ghét anh cũng được, hận anh cũng được, anh cũng sẽ không lần nữa buông tay của em ra, mặt dày mày dạn đổ thừa em, liền coi như em cầm cây lau nhà đánh anh, đuổi anh ra ngoài, anh cũng không đi.”
“Anh thật là...” Một chiêu này thật đúng là tiểu nhân đi, nào có ai hay người đàn ông có thể như vậy a?
“Hắc hắc...” Vinh Ninh nắm tóc cười khúc khích, An Bảo Bối không thể làm gì khác hơn là cho anh nụ cười biết, ôm eo của anh gật đầu nói, “Được, bất quá anh phải nhớ kỹ những lời hôm nay anh nói, tuyệt đối không được lần nữa buôn em ra, nhất định phải da mặt dày quấn quít lấy em mới được.”
“OK!” Vinh Ninh hướng về phía cô làm một cử chỉ “ok”, thản nhiên ôm eo của An Bảo Bối, liếm mặt của cô bắt đầu làm nũng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, “Nhưng mà... làm sao bây giờ sao... Người ta vẫn có chút sợ nha.”
“Phốc...” Nhìn Vinh Ninh bộ dạng này An Bảo Bối hết sức không thục nữ cười cười, vuốt mặt của anh nói, “Trên đời này còn có chuyện làm cho Vinh Ninh đại thiếu gia sợ hãi? Em không phải nói sẽ không rời anh đi sao?”
“Không phải là cái này!” Vinh Ninh đem cả người đều cúi đến trong người của An Bảo Bối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510750/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.