Vinh Ninh thu hồi bộ dáng cợt nhả vừa rồi, An Bảo Bối thất thần nhìn qua anh, rất ít nhìn thấy bộ dạng rất là nghiêm túc của anh. Trên khuôn mặt tuấn tú thế nhưng không có nửa điểm nụ cười cùng rung động, cô có chút lo lắng vươn tay, vuốt lên khuôn mặt của anh giữa hai lông mày nhăn lại.
Mặc nhiên, Vinh Ninh nắm tay của cô, An Bảo Bối không có lựa chọn hỏi anh vì cái gì, chỉ là nhàn nhạt, lẳng lặng trầm mặc không nói. Vinh Ninh trầm mặc một lát, kéo tay của cô, ở ngón tay áp út của cô hôn một cái, tim của An Bảo Bối đột nhiên sợ hãi giật mình, trong nháy mắt cô lại nghe thấy anh dùng thanh âm trầm thấp nói với cô, “Thực xin lỗi.”
“...” An Bảo Bối không biết đến cùng nên trả lời như thế nào lời của anh, rất muốn nói, thôi, đều đã nói rõ, còn nói ba chữ kia có ích lợi gì? Nhưng câu nói đơn giản như vậy, nhưng mà cô vẫn như cũ không cách nào ở trước mặt của Vinh Ninh nói ra, không phải là hận, không phải là oan, chẳng qua là cảm thấy...
“Anh nói xin lỗi.” Không có nghe được lời của cô, Vinh Ninh lại lặp lại một câu, giọng nói hơi khàn, hốc mắt cũng dịu dàng lên, giống như chỉ trong chốc lát sẽ ở trước mặt của cô rơi lệ.
“...” Đáp lại Vinh Ninh vẫn là An Bảo Bối trầm mặc, cùng với cổ họng kia trận khổ sở, Vinh Ninh khóe miệng khẽ nhếch lên, vẫn luôn ở trước mặt cô lẩm bẩm ba chữ, “Thực xin lỗi, thực xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510748/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.