Ba...” Cục Cưng ngọt ngào kêu anh, Vinh Ninh có chút sủng ái, lại có chút ít vô lực chống cự lên tiếng, “Ừ.”
“Ba sẽ mặc váy sao?” Cục Cưng ngóc lên cái cằm, vẻ mặt ngây thơ lại mơ hồ dẫn theo một chút giảo hoạt hỏi.
Cục Cưng đột nhiên đưa ra câu hỏi, làm cho Vinh Ninh có nửa phút đờ đẫn, ngạc nhiên thành thật trả lời, “Sẽ không.”
“Vậy ba sẽ cho bú sữa sao?” Cục Cưng lần nữa hỏi thăm làm cho Vinh Ninh đành phải nghiêm túc trả lời câu hỏi.
“Sẽ không.”
“Vậy ba sẽ mang thai sao?” Câu hỏi này liền làm cho cả khóe miệng của Vinh Ninh đều co quắp, “Sẽ không.”
“Ài...” Cục Cưng khẽ thở dài, cau mày càng thêm lợi hại, “Một người ba, thế nhưng cái gì cũng không biết, mẹ gả cho ba, chẳng phải là bồi lớn? Dù sao mẹ ngốc một chút, nhưng mà sẽ mặc váy, sẽ cho bú sữa, thậm chí ngay cả có thể mang thai tiểu bảo bảo bên trong bụng.” Cục Cưng lôi kéo vạt áo của An Bảo Bối vẫn còn ở vào trạng thái tượng gỗ hỏi, “Mẹ, nếu ba cái gì cũng không biết, như vậy con có thể trả hàng sao?”
An Bảo Bối bị vấn đề của Cục Cưng hỏi dở khóc dở cười, lấy cớ như vậy, bé cũng có thể tìm được, nhưng mà những vấn đề này của Cục Cưng, đến cùng có nhiều ý nghĩa? Nhìn Vinh Ninh khuôn mặt từ từ trở nên lúng túng, An Bảo Bối thấp giọng nói, “Con lại đánh cái chủ ý gì?”
Cục Cưng lắc đầu nói, “Con xem chúng ta vẫn là về nhà đi.” Cục Cưng vẫn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510745/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.