“Em nói, căn bản là không quan tâm, không quan tâm anh cho em cái gì gọi là danh phận. Nếu như em thực quan tâm mà nói, thời điểm tám năm trước, khi em biết rõ mang con của anh. Mặc kệ anh rốt cuộc có mất trí nhớ hay không, cũng mặc kệ năm đó anh đối với em đến cùng có phải thật lòng hay không, hay có quan hệ gì? Em là ngốc, nhưng mà coi như chưa từng ăn qua thịt heo, ít nhất cũng biết heo chạy. Tiểu thuyết, kịch truyền hình, em xem không thể thiếu so với người bình thường. Chỉ cần da mặt của em dày một chút, hơi có chút tâm kế, có thể làm cho anh thuộc về em. Hơn nữa cho em danh xưng ***Vinh đại thiếu gia, nhưng mà em không có. Bởi vì em yêu anh, yêu cầu cũng không nhiều, Cho rằng yêu, cho nên chỉ cần có đoạn ký ức đã từng cùng với anh, kể cả còn có Cục Cưng, đứa bé thuộc về anh và em, đây cũng đã đủ rồi. Hiện tại... qua tám năm, em thừa nhận em đối với anh cảm tình chưa thay đổi, càng muốn quên, thì càng không thể nào quên, hận gì gì đó, em sẽ không, oán giận sao? Vấn đề này bản thân em cũng đã từng hỏi chính mình vô số lần, nhưng mà đáp án vẫn như cũ là... không phải, chưa từng có...” An Bảo Bối thở ra một hơi dài, đây là cô qua nhiều năm như vậy đều nghĩ tại trước mặt Vinh Ninh thổ lộ hết, hôm nay ở trước mặt của anh nói sau khi đi, cô thế nhưng không có cảm thấy dễ chịu, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510742/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.