“Em không muốn cùng anh gây gổ.” An Bảo Bối thanh âm, rất nhỏ tựa như là con muỗi, “Em tự có sắp xếp của mình.”
Đây là cô chuẩn bị đã lâu mới rốt cục nghĩ ra được lời dạo đầu, cô cảm thấy được cô cần thiết nói ra chuyện, dấu ở trong lòng, sẽ chỉ làm đôi bên oán hận nghiêm trọng hơn, “Chúng ta ra ngoài được sao?” An Bảo Bối có chút một chút mệt mỏi, cô thật rất không nghĩ muốn ở nơi này đối với cô mà nói nơi này ý nghĩa trọng đại, cùng Vinh Ninh có nửa điểm miệng lưỡi thượng không thích.
Vinh Ninh trầm tĩnh một lát, đại khái đã đoán được nguyên nhân An Bảo Bối rất muốn rời đi nơi này, anh gật đầu một cái, một bộ dạng đồng ý lời nói của An Bảo Bối.
“Nhưng mà anh có một chút hy vọng em có thể đáp ứng anh.” Vinh Ninh giữ chặt tay của An Bảo Bối, An Bảo Bối khẽ gật đầu, nhìn xem Vinh Ninh đôi mắt như sao, mang theo hơi, nhỏ vụn hào quang, Vinh Ninh dùng sức kéo cả người cô liền té ngã vào trong lòng Vinh Ninh, cảm thụ được tim đập của anh, ở lồng ngực của mình rất nhỏ nhúc nhích
“Lúc này, chỉ có hai người chúng ta, em oán trách anh cũng được, giận anh cũng tốt, không cần lại lần đẩy anh ra, không muốn trốn tránh, không cần...” Lời của anh, bị anh nói thật sự rõ ràng, làm cho không người nào có thể phản bác, hơi chút cũng cảm thấy có chút một chút đáng thương.
An Bảo Bối lắc đầu, lần này gặp mặt, lại một lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510740/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.