Chương trước
Chương sau
“Thôi, họ tên cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi.” Trác Nhất Phong ngồi trên sô pha hỏi, “Người kia như thế nào?”
”Không biết, bởi vì không phải là bản thân, cho nên sẽ không có nói tỉ mỉ.”
Trác Nhất Phong suy nghĩ một chút, hướng tới Trác Văn Dương đưa tay qua, “Đưa điện thoại cho ba, ba đi nói với cô ấy.”
”Ba ba...” An Bảo Bối kêu ông, vừa rồi rõ ràng... Trong thư phòng, cô đềucó cùng Trác Nhất Phong nói rõ ràng, đời này, ngoại trừ Vinh Ninh ra, cô ai cũng sẽ không cần, nếu như người kia không phải là Vinh Ninh, côtình nguyện đời này đều cô độc cả đời, tự mình một người sinh sống, “Con có đã nói với ba...”
”Vậy ba cũng có nói qua, hàng hóa so với Tam gia, còn có 3 điều quy ước của chúng ta?”
“...” An Bảo Bối cúi đầu, trầm mặc không nói đứng lên, ông là có nói qua, mà cô... Thế nhưng cũng liền như vậy đáp ứng.
Trác Văn Dương đem di động đưa cho Trác Nhất Phong, Trác Nhất Phong đón quadi động, tìm được thông tin người gọi gần nhất, “Dập Dập, cháu trước ởchỗ này ngây ngốc, ông nội nói chuyện điện thoại xong tiếp qua.”
Dập Dập gật đầu nói, “Tốt, ông nội Trác.” Dập Dập tựa hồ so với ai khác cười đều muốn vui vẻ.
Trác Nhất Phong cầm di động, tùy tiện vào một cái gian phòng nào đấy dướilầu, An Bảo Bối ngồi trên sô pha, như có điều suy nghĩ đứng lên, trầmmặc một hồi nói, “Dập Dập, cháu trở về nói cho mẹ của cháu biết, tôi...Tôi sẽ không cùng người cô ấy giới thiệu kia hẹn hò.” Cô chán ghét, cũng không nghĩ muốn.
”Dạ...” Dập Dập chuyển đảo mắt nói, “Vì cái gìkhông tốt a? Vinh Dự Nhị gia gia, mặc dù là người mộc nạp một chút,nhưng là hết sức thông minh, hơn nữa không có ham mê bất lương, bộ dạngvẫn là bộ dáng con người, không thể so cùng những minh tinh kém đẹptrai trong ti vi, dòng dõi lại tốt, cháu thật sự là nghĩ không ra, vìcái gì dì An muốn lãng phí một có hội tốt như vậy.”
”Việc này...” An Bảo Bối ngừng một chút nói, “Cháu còn nhỏ, có một số việc cháu cănbản cũng không hiểu, không phải là cái chuyện gì đều là trong tưởngtượng đơn giản như vậy.”
”A?” Dập Dập nghiêng đầu tiếp tục truy vấn, “Như vậy đến cùng chuyện gì là cháu không có trong tưởng tượng đơn giản như vậy?”
”Tôi...” An Bảo Bối thế nhưng không biết nên nói cái gì.
”Chẳng lẽ...” Ở An Bảo Bối trong mắt xem đến, Dập Dập đơn thuần chính là togan suy đoán, “ Trong nội tâm của dì An đã sớm có một người khác tồntại? Thế cho nên ngoại trừ anh ta ra không nghĩ cùng bất luận người đànông nào hẹn hò?”
Dập Dập vốn tưởng rằng An Bảo Bối sẽ trước mặt anh phản bác, ai biết cô thế nhưng to gan thừa nhận, “Đúng.”
Dập Dập dáng tươi cười cứng ngắc ở trên mặt, khụ khụ... Cái này An Bảo Bốingay trước mặt Vinh Ninh thời điểm tại sao không nói, hiện tại Vinh Ninh lại không có ở đây... Cô ở trước mặt của anh liền như vậy thừa nhận...Việc này còn có cái gì niềm vui thú nói a? Thế cho nên trong khoảng thời gian ngắn, anh thế nhưng không biết đến cùng nên như thế nào phản bácmới đúng.
Dập Dập tỉnh táo trong chốc lát, lại mở miệng nói, “DìAn, cháu cảm thấy được việc này liền cùng vừa rồi ông nội Trác nói nhưvậy, hàng hóa so với Tam gia, không phải ông nội út Vinh Dự của cháu,làm sao mà biết dì... Trong lòng suy nghĩ người kia, trên thế giới nàyliền không thể không có anh ta? Hơn nữa, gặp mặt một lần, tương thân cận mà thôi, lại không phải là gặp mặt một lần, hai nguời ở trong phòng ănăn một bữa cơm, hai nguời liền không thể nhất định kết hôn, dì nói đúngkhông?”
”Tôi...” An Bảo Bối bị Dập Dập lời nói ngăn chặn miệng,bây giờ đứa bé thật sự là trưởng thành sớm ghê gớm, mở miệng nói ra lời, thế nhưng làm cho cô không cách nào phản bác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.