Editor: thanh huyền
Bình Quả trừng mắt nhìn, núp ở sau lưng Phương Trạch Tây, cô cũng chỉ là một tiểu người hầu mà thôi, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không có quan hệ gì với mình, dù sao Vinh Ninh không thể chỉ mũi nhọn vào cô..
"Cậu a, chính là dễ dàng tức giận như vậy, cho nên mới dễ dàng ngã bệnh,." Niếp Minh một bộ A Di Đà Phật ăn miệng chuối tiêu, "Thí chủ, thân thể cùng tính tình có quan hệ, gặp chuyện không nên tức giận, tức giận chính là cùng bản thân không qua được."
"Tuổi còn trẻ, liền có loại hẹp hòi này, khả không được không được." Liền ngay cả Lộ Phi cũng không phải đến chen vào một cước, Vinh Ninh cắn răng, nghe không ý thức xuất hiện ở trong phòng bệnh Bình Quả cầm lấy chuối tiêu ăn vui vẻ, đi theo Lộ Phi nghênh hợp với, "Đúng vậy đúng vậy."
"Người cũng tốt xấu là hộ sĩ đi? Như thế nào cũng có thể cùng người không hiểu đạo lý này cùng nhau ăn trái cây an ủi tôi?”
"Ha ha..." Bình Quả vẫn như cũ mỉm cười, "Không biết đạo a, Phương bác sĩ đưa cho tôi, tôi liền ăn, ha ha..."
Vinh Ninh đỡ đầu, ai biết đám người này đến cùng là chuyện gì xảy ra..
Ngôn Hoan ưu nhã ăn xong cắt tốt quả táo, xoa xoa bên môi cặn đạo, "Có tiết mục, thứ đồ tốt, mọi người muốn cùng nhau chia xẻ."
"Lão đại..." Vinh Ninh kêu thảm, vì cái gì liền ngay cả Ngôn Hoan cũng đã chạy tới thò chân vào, xía vào? Bọn họ mấy người đến cùng muốn làm gì?"Các người làm sao biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510633/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.