Chương trước
Chương sau
“Không phải tôi đãnói kế hoạch bỏ trốn của cô rất ngu ngốc sao?” Vinh Ninh thừa dịp đámđông đang hỗn loạn quay mặt ra sau nhìn cô cười, An Bảo Bối cố gắng chớp mắt, thì phát hiện người đàn ông kéo mình là ai.
“Là anh sao?”An Bảo Bối kinh ngạc há mồm, nhưng mà giữa lúc chạy trốn rất có thểkhiến cô đau sốc hông nên rất nhanh đã ngậm miệng lại.
Đám đôngđi qua hiếu kỳ nhìn hai người, bọn họ đều bị đôi nam thanh nữ tú này hấp dẫn, thật sự không hiểu nổi bọn họ chạy trên đường lớn là vì cái gì,nhìn lại khuôn mặt của Vinh Ninh, mọi người tựa như hiểu ra gì đó.
Có lẽ cô gái kia chính là người của bang chủ bang đảng hắc đạo nào đó, màngười đàn ông dẫn đầu kéo cô chạy, trốn khỏi xã hội đen, chỉ là… Bọn họcũng không phải chỉ có một chút kì lạ, sao bọn họ cảm thấy cô gái đó cóbao nhiêu xinh đẹp?
Bọn họ nhanh chóng chạy trốn, chân An Bảo Bối mang giày cao gót suýt rớt, dù vậy thì tốc độ của Vinh Ninh vẫn như cũ không hề chậm đi, làm An Bảo Bối khập khiễng chạy theo hắn, cô thầm cảm ơn trong lòng hôm nay mình mặc một bộ sườn xám với đi giày, chứ nếu như đi làm mà mặc theo Trác Nhất Phong nói, lại bị Vinh Ninh kéo một phátrồi chạy trốn, cô không ngã gãy chân mới là chuyện lạ.
Cô cảm giác sau lưng mình có áp lực rất lớn, An Bảo Bối không thở ra hơi tức giận nói: “Tôi… Tôi… Tôi không chạy được nữa rồi…”
Cô không hiểu vì sao Vinh Ninh lại kéo cô chạy cùng, mà hiện tại điều quan trọng nhất đối với cô là người đàn ông này có thể dừng lại hay không,cứ để cho cô chạy, hoặc cho cô cởi đôi giày cao gót này ra, không thì sẽ thật dễ dàng giết người đấy!
Vinh Ninh đột nhiên dừng lại, theoquán tính, An Bảo Bối và Vinh Ninh tiếp xúc cơ thể thân mật, làm cô đauđến chảy nước mắt mà không dám nói gì.
Cuối cùng là cô đã chọc đến ai? Chẳng lẽ đi xem mắt và vân vân cũng phải tra hoàng lịch hay sao?
Vinh Ninh xoay người lại, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của An Bảo Bối, nhìn cô bâygiờ thật giống đứa bé nhịn đau chỉ biết thút thít vài tiếng, hắn đaulòng bế cô lên, đơn giản ôm kiểu công chúa, lại một lần nữa khiến An Bảo Bối rung động.
Người đàn ông này….
“Nếu như cô muốn tôi ôm cô chạy thì phải nói sớm chứ….”
“…” Cô cũng muốn nói đấy, nhưng không phải nói cái này!
Cho dù trong ngực có bế thêm một người, thì tốc độ chạy của Vinh Ninh cũngkhông giảm đi chút nào, bộ BU đối với hắn cũng không là gì cả, hắn cũngkhông phải loại yếu đuối gì.
“Chuyện này…” An Bảo Bối nghi ngờ hỏi, “Tiên sinh, anh muốn làm gì?” Muốn làm gì mà tự nhiên lại kéo cô chạy trốn?
“Tôi muốn chạy trốn cùng cô.” Giọng nói của Vinh Ninh có chút suy nhượcnhưng biểu tình trên mặt vẫn mang theo vẻ dịu dàng tươi cười.
“Không phải chứ?” Tại sao lại bắt cô bỏ trốn cùng? Vừa rồi ở nhà hàng xảy rachuyện đó, nếu muốn bỏ trốn cũng phải là bỏ trốn cùng La Á chứ?
“Tôi với anh không quen nhau, anh làm gì thì cũng không nên bắt tôi chạytheo anh chứ?” Cô muốn trở về hỏi Trác Văn Dương, vì sao Trác Nhất Phong lại đuổi theo đứa bé có khuôn mặt giống Cục Cưng kia.
“Chính làtôi muốn đưa cô chạy trốn.” Người đàn ông kia thì có quan hệ gì với hắn, hoàn hảo là chỗ này tới hồ trong thành phố A cũng không xa.
“Vậy được rồi.” Bộ dáng của An Bảo Bối lúc này hoàn toàn bị động, đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn: “Anh dẫn tôi bỏ trốn thì không sao, nhưng anh cóthể thả tôi xuống không, để tôi tự đi chầm chậm cũng được? Nếu không thì thuê xe đi, anh không có tiền nhưng tôi có đó.”
Người đi đường nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, so với người ngốc bị điện giật 10 độ còn doạ người hơn.
Địa điểm cần đến ở phía trước, có vẻ cũng không xa, đầu Vinh Ninh hơi cúixuống, nở nụ cười tươi như hoa nhìn cô: “Chạy trốn giữa nhiều người nhưvậy, chúng ta cũng thế, không phải là có chút mùi vị bỏ trốn đó sao?”
An Bảo Bối 囧 (1),không lẽ trước mặt nhiều người như vậy, hắn kéo cô chạytrốn là muốn được trải nghiệm cảm giác bỏ trốn đó sao, cô mệt đến thởkhông ra hơi cũng chỉ vì lý do này? Cuối cùng nó có gì hay chứ?
Ở nhà hàng Hoàng Đình_________
Hiện tại có người nào đó ngốc nghếch làm theo lời Vinh Ninh, đếm từ một đếnmười rất nghiêm túc rồi mở mắt ra, đối diện với anh là khoảng không, anh 囧.
Người đâu rồi?! Người đàn ông đẹp trai, lại còn rất đáng yêugiống tiểu chính thái, cực kỳ hợp khẩu vị của anh ta đâu rồi? Không phải hắn nói muốn dẫn anh cùng bỏ trốn sao? Chính là người muốn dẫn anh chạy trốn chạy đi đâu rồi?
“Thật sự xin lỗi, đột nhiên xảy ra tìnhhuống như vậy, tôi cũng không biết phải làm sao.” Niếp Minh nói lời xinlỗi với cô gái ngồi đối diện mình, khuôn mặt tươi cười có vài phần gượng gạo.
Tên khốn Vinh Ninh đó, bắt anh phải đến đây đã đành, vừarồi thì hắn cùng một cô gái chạy trốn, để lại hậu quả rối rắm cho anhgiải quyết, có phải hắn đã nghĩ hộ anh, chết cách nào mới là đau khổnhất không?
Dù anh có chết như thế nào… Bàn tay Niếp Minh giơ rađằng sau rồi nắm chặt, trên mặt nở nụ cười lộ vẻ hung dữ, anh nhất địnhsẽ khiến cho Vinh Ninh sống không bằng chết!
“À, không sao đâu.”Cô gái ngồi đối diện cũng nở nụ cười gượng gạo, cô cảm thấy chính ánhmắt và bộ dáng tươi cười của Niếp Minh mới thực sự đáng sợ và phiềntoái.
Cô cầm lấy tờ giấy trên bàn, lấy bút bi viết vài chữ rồiđưa cho anh: “Đây chính là thứ Vinh đại thiếu gia cần, Niếp tam thiếugia, ngài cầm hộ anh ấy có được không?”
“Được…” Niếp Minh bày ravẻ mặt đứng đắn, cầm lấy tờ giấy rồi tự cảm thấy thật áy náy: “Thật sựcảm ơn cô, xin lỗi vì khiến cô mất thời gian đến đây.”
“Không sao đâu.” Cô gái tủm tỉm cười rồi cảm khái nói: “Thật sự tôi cảm thấy rấtvui vẻ, có thể sau bao nhiêu năm như vậy lại có thể thấy Vinh đại thiếugia, anh ấy so với trước kia thì trưởng thành hơn nhiều, tôi chỉ nhìnthôi mà cũng cảm thấy vui mừng thay anh ấy, cô gái kia đối với anh ấyrất quan trọng đúng không?”
Cô gái kia anh chưa thấy qua, tínhcách của Vinh Ninh cũng không xúc động đến mức không nghĩ ngợi gì mà kéo tay người ta, lại còn chơi trò “bỏ trốn” nữa, có lẽ cô gái kia rất quan trọng với Vinh Ninh, có thể là mẹ của Cục Cưng, không có bằng chứng cụthể nên anh không dám đoán mò.
“Tôi cũng không biết rõ, dù sao hắn cũng chính là người đôi lúc sẽ lên cơn động kinh không phải sao?”
“Ha ha…” Cô gái kia cười nói, “Có lẽ là vậy, thật sự là người động kinh như vậy cũng không nhất định, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy được Vinh đại thiếu gia rất đáng yêu.”
“Đáng yêu?!” Niếp Minh bị từ ngữ hình dung về Vinh Ninh của cô gái kia làm cho buồn nôn, người kia có thể đáng yêusao? Anh nghĩ hắn đúng ra phải là siêu cấp đại biến thái mới đúng.
Niếp Tinh ngồi ở trên đùi Niếp Minh, nhìn tờ giấy mà cô gái kia vừa đưa chocha mình đặt ở trên bàn, rất nhiều chữ bé không đọc được, nhưng mà nhìnqua thì chúng trông rất giống tên người, cái đầu nhỏ nhỏ xoay chuyển,như là đã biết rõ cái gì đó.
“Đây là con của anh sao?” Cô gáinhìn về phía Niếp Tinh: “Thật là một cô bé đáng yêu, nhìn rất giống vợanh, đúng rồi, tôi nghe nói vợ anh sinh ra một cặp sinh đôi khác trứng,lại không nghĩ tới là long phượng thai, xác suất sinh được hai đứa connhư thế là rất thấp đấy.”
Long phượng thai… Một cô bé thật đáng yêu?
Thật vất vả mới bị Vinh Ninh ầm ĩ làm dời đi lực chú ý của Niếp Tinh, bé nghe thấy vậy thì “oa” một tiếng khóc ầm lên.
“Cháu không phải bé gái, cháu không phải! Oa… Cha…”
Niếp Minh lại một lần nữa hoảng loạn đến tay chân lúng túng, bình thườngNiếp Tinh rất ngoan ngoãn, nhưng một khi khóc ầm lên, anh thật sự khôngcó cách nào đối với tiểu tổ tông này: “Đừng khóc, Niếp Tinh là con trai chính hiệu, không ai có thể nam tính hơn Niếp Tinh!”
Phỏng chừng lời nói này của anh thật sự rất hữu dụng, Niếp Tinh ngừng khóc, lại nức nở nói: “Cha, Niếp Tinh thật sự rất nam tính sao?”
“Tất nhiên là vậy.” Nói dối người khác là sai trái, nhưng Niếp Minh nghĩ Niếp Tinhcũng chỉ là đứa nhóc, nói lời êm tai vẫn tốt hơn, thật sự khuôn mặt củathằng bé làm bao nhiêu người phải tự ti.
“Nhưng Cục Cưng nói conẻo lả, anh hai thì nói con giống con gái, sáng hôm nay anh cả cũng nóinhìn con không thể phân biệt được giới tính, bây giờ cô này cũng hiểulầm con là bé gái… Ô ô! Con không phải là bé gái!” Niếp Tinh lại bắt đầu khóc ầm lên, một bàn tay của Niếp Minh bóp trán của mình, mấy đứa nhócvô sỉ đó, đều nói với Niếp Tinh những thứ gì!
Cô gái kia nhìnNiếp Tinh khóc mà không hiểu gì cả, như là lọt vào sương mù, nếu cậu làcon trai thì sao lại mặc quần áo con gái? Còn phỏng chừng mặc số lớn, lộ ra xương quai xanh nhỏ khiêu gợi.
Đứa nhóc náo loạn làm cho cáckhách hàng khác bực mình, từ lúc bắt đầu bên kia cãi nhau không ngừng,mấy người này rốt cuộc có hay không văn hóa công cộng.
?
“Tôi nói….” La Á cảm thấy tốt hơn là hỏi người phía trước Vinh Ninh đang ởnơi nào, không biết xưng hô thế nào, đành phải nói ra câu này.
“Tôi nghĩ tôi phải đi rồi.” Cô gái kia cười khổ đứng dậy, nếu còn ngồi ở chỗ này, cô sợ sẽ bị ánh nhìn khinh bỉ của mọi người xung quanh bắn chết,càng sợ việc Niếp Tinh khóc nháo.
Sinh ra đã có khuôn mặt khiếnngười khác hiểu lầm, còn mặc quần áo con gái và khóc ầm lên, ai sẽ tinđứa nhóc này là con trai chứ?
Tóm lại bây giờ chỗ này rất nguy hiểm, tốt hơn cô nhất định phải mau chạy.
“Niếp tam thiếu gia, tôi đi trước, tạm biệt!” Tốc độ chạy trốn của cô so vớithỏ còn muốn nhanh hơn gấp nhiều lần, lúc cuối còn đụng phải một người,lảo đảo chạy ra khỏi nhà hàng, lời nói phát ra từ miệng liền biến thànhcổ, Niếp Minh nhìn bóng dáng biến mất nhanh như chớp kia, không ngừngthở dài, thật tốt đó, thật sự anh cũng muốn trốn.
“Cha, con thậtsự giống con gái sao?” Niếp Minh bắt được vấn đề này liền hỏi khôngngừng, mặc dù lúc ở nhà thì cậu cũng hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần rồi.
“Chuyện kia…” Bị người phớt lờ, rồi còn bị cô gái kiavừa chạy ra khỏi nhà hàng đạp cho một cái - La Á mở miệng ra hỏi mộtlần nữa.
Niếp Minh nhìn Niếp Tinh đang không ngừng nháy mắt,trong ánh tràn ngập thỉnh cầu: “Mau nói không phải, mau nói không phảiđi, nói con không giống con gái đi.” Đột nhiên đầu anh đau dữ dội, không phải làm cha, anh thật nhìn không ra, Niếp Tinh ngoài cái vẻ đặc thùnam tính bên ngoài làm sao mà giống con gái nhiều vậy, Niếp Minh trầmmặc, Niếp Tinh khóc càng dữ dội hơn.
“Tôi muốn hỏi…” La Khan bótay rồi, lời nói của mình lại bị người ta cắt ngang lần nữa, Niếp Tinhchỉ vào đầu của Niếp Minh rồi nói lớn: “Cha là đồ đại ngu ngốc.”
La Á đứng một bên cực kỳ tức giận, anh ta thấy gân xanh trên trán mình đều đã nổi lên, lập tức chạy đến bàn của cha con họ Niếp rồi đập mạnh mộtcái trên bàn: “Người đàn ông kia đâu rồi?! Làm ơn, đừng có phớt lờ câuhỏi của tôi!”
La Á gào lên câu này, thật sự là có phần hiệu quả,tiếng thút thít của Niếp Tinh đã không còn, cậu chậm rãi ngẩng đầu lênnhìn ông chú đang tức giận kia, vẻ mặt buồn bực vừa rồi cũng biến mất,cùng ông chú đau khổ bị cưỡng kia so sánh, cậu vẫn thấy mình may mắn hơn nhiều.
Tuy rằng anh khó chịu vì tên nhóc kia dám gào lên vớimình, nhưng mà có thể làm cho Niếp Tinh ngừng khóc, đối với chuyện nàyNiếp Minh thấy cũng có điểm tốt.
Niếp Tinh khóc đến mệt, cũngkhát nước, liền gọi phục vụ mang đến một ly nước trái cây, ngoan ngoãnngồi im, bộ dáng xem kịch hay.
A…, ngã chỗ nào thì phải đứng lên ở chỗ đó, nếu người khác hiểu lầm cậu là bé gái thì cậu nhất định phảixem người khác sống đau khổ.
“Người đàn ông kia đi đâu rồi?” La Á lặp lại câu hỏi lần nữa, Niếp Minh lấy kính mắt xuống, vuốt vuốt chópmũi cho đỡ áp lực rồi lại đeo lên, khuôn mặt không chút thay đổi nhìnanh ta: “Chạy rồi.”
“Chạy rồi…” La Á nhất thời không tiêu hoá nổi hai chữ kia, một lúc lâu sau, đến khi Niếp Tinh uống hết ly nước tráicây thì thần kinh của anh ta mới hoạt động lại, bộ dáng oán phụ như bịngười ta vứt bỏ nói: “Tại sao?”
“Tại sao?” Mí mắt Niếp Minh giậtgiật, người đàn ông này ngu ngốc đến mức nào rồi chứ, người bình thườngvừa nhìn qua cũng biết là vì cái gì, anh ta còn hỏi anh…
“Đơngiản như vậy mà còn phải hỏi? Không phải em ấy nói muốn bỏ trốn sao? Vìvậy mới mang cô gái xem mắt của anh chạy trốn.” Anh không muốn nói quácao siêu làm người ta không hiểu gì cả, nhưng đối với loại người ngungốc, anh cũng không có hảo cảm, vì muốn nhanh đuổi người đàn ông nàyđi, Niếp Minh trả lời mang theo vẻ không kiên nhẫn.
“Nhưng mà…”La Khan đang nói lại dừng, vừa nãy rõ ràng Vinh Ninh nói muốn bỏ trốncùng anh ta, chỉ mới một chút thời gian, tại sao lại đột nhiên đổi nhânvật vậy, tâm trạng của anh ta trở nên cực kỳ bực bội, người đàn ông kia, là một tiểu thiếu niên tốt, là loại mà anh ta thích, khi gần có đượcthì lại đột nhiên biến mất.
Niếp Minh yêu lặng một chút, đột nhiên cảm thấy mình phải đóng vai người tốt.
“Chuyện là như thế này, không phải anh khi đi xem mắt thì bị người thân giámsát sao? Tôi nghĩ là vì em ấy không muốn làm anh khó xử trước cha mẹ,cho nên mới kéo cô gái xem mắt của anh chạy đi, làm như vậy, cha mẹ anhcũng không thể trách mắng anh được? Chính là như vậy…” Niếp Minh gật nhẹ đầu, đối với phương pháp mình vừa nghĩ ra để tạm giải quyết vấn đề rấthài lòng: “Đúng vậy, sự thật là như vậy.”
La Á hỏi đi hỏi lạiNiếp Minh nhiều lần như vậy, đột nhiên lại được anh giải thích rõ ràngnhư vậy gật đầu: “Tôi đã hiểu rồi! Anh ấy thật sự là người tốt.”
Niếp Minh cười xấu hổ, anh đang rất buồn nôn đó, cô gái kia nói Vinh Ninhđáng yêu, bây giờ lại có một người đàn ông nói hắn tốt? Anh cực kỳ nghingờ độ cảm nhận về thế giới xung quanh của hai người này, phức tạp đếnmức anh nói không nên lời.
“Đây là danh thiếp của cậu ấy.” NiếpMinh lấy tấm danh thiếp từ túi áo bên cạnh ra: “Có chuyện gì thì anh cóthể gọi điện cho cậu ấy, nhân tiện có thể tâm sự luôn, tôi nghĩ cậu ấyrất thích nói chuyện trên trời dưới đất với anh.” Niếp Minh gian tà nởnụ cười, tay La Á cầm lấy danh thiếp của Vinh Ninh, có chút thấy mìnhđược đối xử tốt quá mà sợ hãi đứng lên, nhưng không thấy được vẻ mặt của Niếp Minh, anh ta lập tức nhìn Niếp Minh bằng ánh mắt cảm kích: “Tiênsinh, anh thật sự là người tốt, tôi nhất định sẽ nhớ rõ anh cả đời!”
Hai chữ người tốt này, Niếp Minh nghe nhiều nhưng chưa bao giờ thấy nó chói tai như bây giờ, cũng may da mặt anh dày, không đến mức lúng túng xấuhổ: “Chúc anh may mắn.” Anh thản nhiên mở miệng, nhìn về phía La Á thìthấy anh ta đã bỏ chạy cùng tấm danh thiếp.
“Tiên sinh…” NiếpMinh nghe thấy bên cạnh có người tức giận hướng anh hô to, đầu đầy gânxanh quay đầu lại thì thấy một cô phục vụ mang theo nụ cười thương mạicầm theo quyển menu nhìn chằm chằm anh, “Mời anh thanh toán.”
“Chúng tôi vẫn chưa ăn xong.”
“Không phải.” Cô phục vụ mang theo vẻ tươi cười đẹp mắt, cho dù khuôn mặt đóẩn chứa điều giết người không cần dao: “Bàn phía sau anh, bàn đối diệnanh, còn có người đối diện bàn sau của bàn sau anh, bọn họ chưa trả tiền đã đi rồi, anh có quen biết với bọn họ, vậy không phải anh sẽ thanhtoán hay sao?”
Niếp Minh cuối cùng cũng biết vì sao lúc nãy mắtanh cứ giật giật, tức giận bất bình lấy ví ra, nhìn số tiền trên giấyrồi thanh toán.
Vinh Ninh khốn khiếp, làm anh muộn còn chưa tình, lại làm mọi chuyện rối tung lên, hại anh còn phải trả tiền cho bọn họ!
”Như vậy không biết ngài có cần hóa đơn không?” Thu được tiền, nụ cười người bán hàng càng thêm ôn nhu, Niếp Minh nghiến răng nghiến lợi hận khôngthể đem tiền xé nát nói: “Đương nhiên có!”
“Được rồi, xin ngài chờ một chút.”
Hôm nay mất bao nhiêu tiền bạc, thời gian, một ngày nào đó anh nhất định sẽ đòi lại từ trên người Vinh Ninh, nếu không anh không làm người!
“Hắt xì____” Vinh Ninh hắt xì một cái, nói chung cảm thấy cái hắt hơi nàycực kỳ không đúng lúc, không khỏi có vài phần tức giận cùng ai oán.
Thực sự không cần đoán hắn cũng biết người đang nhắc đến hắn là Niếp Minh,không phải là trong lòng oán hận mình, mà chính là ở chỗ kia anh khôngcó việc gì lại đi chửi hắn, nhưng mà đó cũng không phải trọng điểm, chỉcần người nào đó vẫn ở trong ngực hắn, tùy Niếp Minh chửi mắng như thếnào, hắn cũng không quan tâm.
An Bảo Bối im lặng, cô chưa từngnghĩ có người hắt hơi xong thì sẽ cười, nhưng mà việc mấu chốt khôngphải là cái này, cô đau khổ nhìn cảnh quan nổi tiếng của thành phố A –Nội hồ.
Bây giờ hai người đang đứng trên thành hồ, chỉ cần VinhNinh bước lên hai bước, thả tay ra thì cô sẽ ngã xuống nước, vì quá sợhãi nên cô nắm chặt Vinh Ninh không buông, cô sợ, sợ Vinh Ninh nhìn côkhông thuận mắt thì sẽ ném cô xuống hồ.
Cổ Vinh Ninh bị An BảoBối bám phát đau, nhưng tâm trạng vui sướng của hắn vẫn như cũ không bớt đi chút nào, cảm giác như bây giờ rất thoải mái, hắn không biết An BảoBối dùng loại sữa tắm gì, chỉ biết mùi này giống như mùi của Tử ThanhHương, ngửi mùi đó làm tâm trạng hắn rất tốt, so với vừa nãy thì càngthêm vui sướng.
An Bảo Bối nhìn vẻ mặt hào quang toả sáng trênmặt Vinh Ninh, trong lòng càng thêm rối rắm cùng khủng hoảng, rốt cuộcngười đàn ông này định làm gì?
Tại sao lại cười vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ giống như cô nghĩ, hắn muốn ném cô vào trong hồ?
Không được! Cô không biết bơi!
“Cái kia, tiên sinh, chúng ta có thể thương lượng một chút không?”
Vinh Ninh cúi đầu, nhìn thấy An Bảo Bối hơi cau mày nhìn mình, có một hương vị yếu đuối cần được bảo vệ.
“Được, cô muốn nói cái gì? Nói xem, sau đó tôi sẽ nghĩ có nên đồng ý hay không.”
Thấy vẫn còn có thể thương lượng đường sống được, tâm An Bảo Bối lập tức thả lỏng.
“Chuyện này…”
“Ừ.”
“Anh có thể đừng ném tôi xuống hồ được không? Tôi không biết bơi… Nếu nhưanh muốn ném tôi, có thể cho tôi chuẩn bị khởi động một chút, sau đó ném cho tôi cái phao cứu hộ?’
Chỉ cần có phao cứu hộ, tốt xấu gì thì cô cũng có thể lên bờ được, không chết được, chỉ là tư thế có chút khó coi mà thôi.
“Ha ha…” Vinh Ninh cười càng vui vẻ hơn, vì vậy sắc mặt của An Bảo Bối lạicàng lo lắng, xem ra người đàn ông này không thể chọc vào, không hiểusao lại nở nụ cười, vậy… Cuối cùng hắn muốn làm gì?
“Cô nghĩ rằng tôi đưa cô đến đây là vì muốn ném cô xuống hồ?”
An Bảo Bối gật nhẹ đầu, làm theo Vinh Ninh kéo dài tiếng cuối: “Hả?” trong nháy mắt, cô như tìm lại được đầu óc của mình, kỳ quái hỏi: “Vậy anhkhông phải là muốn nhảy cùng tôi?”
Tuy rằng nhảy hồ sẽ có ngườilàm bạn, không có vẻ quá mức cô đơn, nhưng cô còn chưa nghĩ đến việcnày, vì vậy khuôn mặt càng thêm rối rắm: “Tiên sinh, uyên ương nghịchnước, thật sự không thích hợp với anh và tôi, tôi nghĩ chúng ta nên đếnchỗ cao đi.”
“Thật không?” Vinh Ninh mang theo bộ dáng vô hại nởnụ cười, lông mi cũng cong cong, “Nếu như thế thì ý của cô là… Cô muốntôi và cô cùng nhảy lầu?”
Tâm tình An Bảo Bối càng thêm buồn bực: “Đó cũng không phải là ý của tôi!” Nhảy hồ với nhảy lầu, cô vẫn thíchlàm bạn cùng Thần Nước, ít nhất cũng sẽ không trở thành thịt vụn.
“Cô thật biết điều.” Cũng rất đáng yêu, khó trách hắn mất trí nhớ mà vẫn không quên cô.
Lời nói cuối cùng, hắn cũng không có nói ra, hắn sợ sau khi nói ra, An BảoBối sẽ chạy, hắn bây giờ muốn hai người ở chung, hai người không hiểutranh cãi làm sao mà làm cô chạy trốn.
“Ô… Cuối cùng anh muốnlàm gì?” Đưa cô đến đây, khoảng cách đến hồ lại gần như vậy, rõ ràng ởgần hồ có cắm biển ”Nguy hiểm chớ đến gần”, đến đứa nhóc cũng biết việcnày rất nguy hiểm, có thể hắn lại không nghe lời cô khuyên.
Cônhìn thấy du khách hướng ánh mắt về bọn cô, những ánh mắt đó hoàn toànmang theo lo lắng, ô… Hai người bọn họ sẽ tự tử thật sao?
Côkhông cần, lúc trước rời xa Vinh Ninh cũng không muốn tự tử, vì sao côphải ở chỗ này tự tử cùng người đàn ông có khuôn mặt giống Vinh Ninh?
Vinh Ninh quyết định sẽ không doạ cô nữa, liền đặt cô xuống.
Khi hai chân An Bảo Bối chạm đất, cơ thể không còn ở trên không trung nữa, thì cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, cô không chết, cũng không cần lo sợ nữa rồi, đáng tiếc cô chỉ cònđi một chiếc giày cao gót, chiếc kia cũng không biết cô đã làm rơi ở chỗ nào rồi, cởi nốt chiếc còn lại ra rồi cầm trong tay, đi hai chân trần,cảm giác không giống bình thường, gượng gạo đưa bắp đùi bên phải lên xoa xoa bắp chân.
(1) Biểu tượng cảm xúc 囧 có nghĩa là âu sầu, đau khổ, chẳng biết làm sao, hết nói nổi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.