Chương trước
Chương sau
Edit: bang nhi
Beta: Mẫu Tử Song Linh
Dập Dập không ngồi xuống chuẩn bị, vẫn đứng thẳng nhìn xuống bé, “Khôngphải anh uy hiếp em, mà là anh muốn em biết năng lực của anh, giống nhưngười khác nhìn tuổi tác bên ngoài của em không thể tin được em là thiên tài về phần mềm máy tính. Không thể nhìn người chính xác qua vẻ bềngoài được.”
”Ha ha....” Dập Dập cười lạnh vài tiếng nói, “Choanh an phận một chút, nếu không, anh cũng không biết tương lai mình sẽlàm gì, anh không chỉ biết rõ thân phận của những người kia.”
Dập Dập nói xong, lại ngồi trên ghế, uống vài hớp chanh lắc.
Vị trí quan sát này thật sự là trở ngại nghiêm trọng, ngoại trừ có thểnhìn thấy An Bảo Bối ở ngoài, không thấy được đám người mục tiêu, nghĩđi nghĩ lại, cuối cùng lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách, để trước mặtmình, di chuyển tới góc ổn định có thể thấy Bảo Bối với đám người VinhNinh nói chuyện cùng một hình bóng phụ nữ.
Tuy rằng khó khăn,nhưng đây cũng là cách quan sát An Bảo Bối, vị trí tốt nhất để nhìn sắcmặt, động tác của người phụ nữ đó cùng khẩu hình khi nói chuyện.
Cục Cưng tức giận, thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao ngoài mặt đối vớimình vui vẻ nhưng chưa từng chủ động? Người kia ngày thường thích làmsói đội lốt dê, quả thật là đồ vô lại nhất trên thế giới, nhưng mình lại không nghĩ ra phương pháp đối phó với cậu, hoàn toàn không biết nhượcđiểm của cậu, đối với chính mình đây là kinh khủng nhưng lại bất lực.
Điều chỉnh cảm xúc của mình, hiện tại bé không nên vì tên khốn Dập Dập ấy mà quên đi kế hoạch ban đầu, nhắm mắt để bình tĩnh lại trong chốc lát, Cục Cưng lại tìm hiểu nhưng không để người khác phát hiện ra, ánh mắt chămchú vào đối phương.
An Bảo Bối nói chuyện cùng người đàn ôngtrước mặt, miệng vẫn không ngừng nói, tựa như là buổi gặp mặt thânthiết, cô mới là kẻ chi phối, rất kì quái, An Bảo Bối không phải làngười thích nhiều lời, nhất là với đàn ông, khi đối mặt với đàn ông, ítnhất, ánh mắt đều lúng túng, không phải cố ý nhìn ra chỗ khác, ngay cảnhin chăm chú vào mắt người khác cũng không dám, rốt cuộc lần này cóbệnh gì, trò chuyện vui vẻ với nhau còn chưa tính, trên mặt còn hiện nét tươi cười.
Xem ra đã quen biết với người đàn ông kia, có tình cảm với người đó, chẳng lẽ....... sắp có đám cưới?
Trong tim như có gì chặn lại vậy, làm cho Cục Cưng không thoải mái, nhưngkhông thể nói rõ là gì, ánh mắt lại di chuyển tới chỗ Vinh Ninh, ngườiphụ nữ giống với Vinh Ninh, hoàn toàn không xấu hổ với người lạ.
Người phụ nữ ngồi đã lâu, nhưng không muốn di chuyển, dựa theo ngày thường, Vinh Ninh đã sớm tức giận rồi bỏ đi mới đúng.......
Đôi mắt Cục Cưng nhìn hai bóng người, cô thấy người phụ nữ giống như viếtcái gì đó trên giấy, vẻ mặt tươi cười đưa cho người ngồi đối diện, đó là thứ gì? Chẳng lẽ là số điện thoại của cô ta? Lần sau còn có thể có cơhội gặp mặt đôi bên? Nhưng thoạt nhìn không giống bé nghĩ.
Ngườiphụ nữ đứng dậy khỏi ghế, Vinh Ninh cũng lập tức đứng lên, hai ngườihình như đang nắm tay, Niếp Minh vẫn ngồi, Vinh Ninh cũng làm tư thếmời, đưa cô ta ra khỏi nhà hàng, Cục Cưng không thể kiềm chế một lầnnữa, cho dù Vinh Ninh đã đưa người phụ nữ đó đi, Niếp Minh cũng khôngmuốn đứng lên rời đi.Tùy ý để cho Vinh Ninh làm bậy? Hay là có ý gìkhác?
”Khụ khụ........” Đúng lúc Dập Dập ho khan cắt ngang hànhđộng tiếp theo của Cục Cưng, bé kìm nén bực bội, vì hành động của DậpDập mà càng khó chịu, mẹ và cha của bé đều đi theo người khác, không xem mình là con ruột, hoàn toàn không có chút phản ứng.
”Em cứ yêntâm đi, Vinh Ninh sẽ trở về.” Dập Dập thản nhiên mở miệng, lúc này CụcCưng bình tĩnh, thật ra cực kỳ xúc động bất chấp lý lẽ.
Cục Cưng nghiến quai hàm, mắt trừng to làm người khác sợ hãi, “Làm sao anh biết?! Anh không thể tính toán như thần.”
Đáng tiếc ánh mắt của cô không làm cậu cảm thấy sợ hãi, trong mắt cậu, ánh mắt mèo hoang ven đường so với bé còn khủng bố hơn.
”Anh đọc được khẩu hình, tuy rằng không đọc được lời nói của Vinh Ninh,nhưng người phụ nữ đó, anh đọc được vô cùng rõ ràng, xem ra cô ta cũngkhông thân thiết với Vinh Ninh, mà có việc tìm người nào đó nên hỏithăm, hiện tại Vinh Ninh đang đưa người phụ nữ đó ra ngoài, đoán chừngmột lát nữa sẽ người phụ nữ đó tiếp theo để nói chuyện cùng.”
Dập Dập vừa dứt lời, lại xuất hiện một người phụ nữ khác ở cửa, Niếp Minhngồi ở ghế giống như ngủ gục đứng lên vẫy vẫy tay với người kia, “Ởtrong này.” Người phụ nữ hiểu ý gật đầu đi tới, vài giây sau Vinh Ninhvừa mới đi ra đã trở về, hai người gặp mặt, nở nụ cười nói vài câu, lầnnữa ngồi lại chỗ cũ.
Tất cả đều giống như lời Dập Dập, tâm trạngCục Cưng an ổn hơn, sự tình vẫn chưa phát triển đến mức bé nghĩ, tuyrằng không biết Vinh Ninh tìm người phụ nữ này vì việc gì, muốn hỏi gì,ít nhất không giống như bé nghĩ là tốt rồi.
”Cái quái gì đây..........” Cảnh Thất không hiểu tại sao đứng lên, bàn tay nhỏ bé đặt trêntrán, trông vẻ nhìn ra xa, “Hóa ra không phải vụng trộm cùng người khácbội bạc mẹ, làm hại anh lo lắng.”
”Anh điên rồi sao?!” Cục Cưnghạ giọng, kéo Cảnh Thất xuống, “Em nói anh bao nhiêu lần, im miệng lại,cũng không cần phải hành động khoa trương như vậy! Nếu cha cùng chú Niếp Minh phát hiện làm sao bây giờ?''
Cảnh Thất bĩnh môi, “Người ta cũng không cố ý.”
Nhìn xem nhìn xem, Cảnh Thất ngốc kia, lại bắt đầu tỏ vẻ đáng thương trướcmặt bé, bé vừa rồi không bắt nạt cậu, nếu để người ngoài thấy, còn tưởng cô là người xâu.
Niếp Tinh đã ăn vô số bánh ngọt liếc mắt tà tànhìn Cảnh Thất, “Vốn dĩ anh không tưởng tượng như vậy, rõ ràng là chịcùng anh cả Ngôn Thần nghĩ quá.”
Ngôn Thần bị gọi tên đỏ mặt hokhan nói, “Có lẽ là vậy, người lớn đã biết chúng ta theo dõi họ, chínhvì giữ mặt mũi cho mình mà hành động bí mật, cha cùng anh Dật Dật đềunói quá, xem ra sự việc không giống vẻ bề ngoài, càng không thấy dượcmanh mối chuyện, có lẽ sau lưng còn có âm mưu.”
Ý kiến mưu mô của Ngôn Thần khiến cho Bảo Bảo bất mãn, béthấy, rõ rằng người này suy nghĩ quá nhiều, bị người khách vạch trần bản thân vô năng, còn tìm đường lui cho mình, đứa nhỏ này thật hết thuốc chữa, sao không bộc trực thẳngthắn phê bình, thừa nhận sai lầm của mình đi?
Niếp Tinh đưa miếng bánh ngọt vào miệng, nhưng ánh mắt vẫn thấy Cục Cưng đang nổi gân xanh cầm gương Dập Dập nhìn lại.
Vừa rồi hai người tranh chấp cãi nhau, cảm giác của cậu, thấy rất kỳ quái,đáng tiếc lúc ấy lời nói của hai người kia tuy có mang theo lửa giậnnhưng nói rất nhỏ, cậu cũng không nghe rõ ràng lắm, nhưng nhìn kỹ vẫnthấy kỳ lạ, như là Cục Cưng bỗng nhiên nổi giận cùng Dật Dật bình tĩnhđáp trả, một lần nữa quay lưng trong khi trong khi Dập Dập không thểkhông để ý đến suy nghĩ của người ngoài, quả nhiên cùng cậu giống nhau,trong lúc đó Bảo Cục Cưng cùng Dập Dập bọn họ không liên quan, khôngbằng cái gì gọi là quyền lợi trong quan hệ, đúng là sâu không lườngđược, sâu không thể lường, người tên Dập Dập kia, quả nhiên trời sinhhắn không có bao nhiêu ý tốt, về phần Cục Cưng, thật rõ ràng là một đứatrẻ tự phụ, trước mặt Dập Dập, chỉ có thể âm thầm tức giận.
Chẳng qua hai người kia tranh chấp không mang phiền toái gì đến cho cậu, trừmột bộ quần áo con gái hóa trang ở ngoài, vì thế cậu quyết định bìnhphục tâm trạng của mình, cố gắng ăn bánh ngọt, trở về trạng thái bìnhtĩnh thường ngày ăn bánh!
”Đừng ầm ỹ!” Dập Dập thấp giọng ralệnh, mấy đứa nhóc kia tranh cãi ầm ĩ làm hại cậu không thể chuyên tâmquan sát khẩu hình khi trò chuyện của An Bảo Bối.
Một tiếng gàoto này của Dập Dập thật hữu dụng, xung quanh lập tức trở nên im lặng,Cảnh Thất nhỏ giọng than thở, “Còn tưởng rằng có thể bắt gian, kết quảkhông phải vậy, thật nhàm chán.” Cậu lập tức không có tinh thần, toàn bộ thân thể xụi xơ trên ghế, lười cử động tiếp, “Tôi nên về nhà.” Cậu nhìn trời thản nhiên mở miệng, nếu về nhà, còn có thể ngắm chân dung mĩ nữ,so với ngồi đây còn tốt hơn nhiều.
”Cậu vẫn nên yên tĩnh ở lại nơi này đi.”
“...........” Cảnh Thất trở nên càng ủ rũ, nghe lời Ngôn Thần nói, tới nơi này chơi trò gì tên là bắt gian thật nhàm chán!
Không đếm xỉa ánh mắt ai oán của Cảnh Thất, Ngôn Thần cắn núm vú cao su kêu lên một tiếng, “Cần nhẫn nại!”
Cục Cưng cắn móng tay, có chút khẩn trương, bởi vì bé nhìn khuôn mặt An Bảo Bối cười tươi như hoa, nụ cười khiến cho bé không được tự nhiên, tronglòng bất ốn, trùng mặt liếc nhìn chỗ Vinh Ninh một cái.
Khôngphải muốn tìm An Bảo Bối sao? An Bảo Bối hiện tại ở ngay sau hắn, hơnnữa còn cùng một người đàn ông thân cận đến mở cờ trong bụng, không hiểu vì sao còn lãng phí thời gian trong chuyện tào lao này? Chỉ cần quayđầu lại, người hắn tám năm ngày đêm mong nhớ, vì sao không quay đầu? Côấy đang ở chỗ này! Chẳng lẽ hắn không muốn quay về cùng An Bảo Bối?
Mắt thấy mẹ chính mình thông đồng với người đàn ông khác, người cha ngungốc của cô rốt cuộc đang làm gì vậy, răng nanh Cục Cưng vô cùng ngứa.
Đại khái biết nơi đó xảy ra một chút sự cố, Dập Dập bỏ tấm gương xuống,trên mặt lạnh nhạt không có cảm xúc gì, không cần phải làm bản thân mệtmỏi. Cục Cưng thấy An Bảo Bối thân mật ở phía sau cùng người đàn ông đối diện, vẫn không thể bình tĩnh lại, kích động đến mức bắp đùi cũng ngồikhông yên,cực kỳ không bình tĩnh, nhưng cậu cũng không tính nói nhữngthông tin mình biết cho bé, khiến bé nóng lòng mong mỏi, nôn nóng tínhtoán.
”Này!” Thám thính tin tức không đến nơi đến chốn, thấy DậpDập để gương xuống, có lẽ đã biết điều gì, tuy rằng hỏi cậu có vẻ xấuhổ, nhưng mà trước mắt mình không có biện pháp tốt hơn.
Đối mặtvới tiếng kêu không lễ phép của Cục Cưng, Dập Dập quyết định không đếmxỉa, hai mắt phải để lên trên đầu con gái, cho nên không có thèm đếm xỉa đến bé, nếu không dạy dỗ không tốt.
”Em hỏi anh đấy!” Cục Cưngcảm thấy trong lòng càng bực bội, túm lấy áo của Dập Dập, Dập Dập luivề phía sau một chút, không cho Cục Cưng thực hiện gian kế, hai tay CụcCưng không túm được, bé tức giận, càng thêm đau vài phần, cái tên khốnnày!
”Anh không phải là biết chút gì chứ? Người phụ nữ đó có phải hứng thú với người đàn ông kia?” Càng nhìn bộ dạng An Bảo Bối nở gan nở ruột, Cục Cưng càng thấy khó chịu, Dập Dập không đứng đắn biết rồi cònhỏi, “Người phụ nữ đó? Là người phụ nữ cùng chú Vinh Ninh đàm luận vôcùng khoái trá sao?”
”Chết tiệt........” Cục Cưng cắn răng nóira một câu, vì sao trên thế giới này lại có người vô sỉ như Dập Dập vậychứ? “Anh biết em đang hỏi ai.”
”Ừ...........” Dập Dập kéo dài nói, cười tươi gây khó chịu, “Anh không có gì để nói cho em.”
Không có gì nói, so với anh không nói cho em càng làm bé cảm thấy tức giận!
Cục Cưng cắn môi, cậu không nói cho cô, cùng lắm thì cô rướn cổ lên xem, dù sao cũng phát giác được điều gì, Dập Dập cụp mí mắt xuống, lấy giấy bút từ trong túi xách ra, viết cái gì đó soàn soạt trên tờ giấy, tính đưacả bút cho Cục Cưng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, làm CụcCưng có phần kinh ngạc, chẳng lẽ bé hỏi cậu điều không nói được, làm cho Dập Dập không nói nên lời, nên mới cho bé tờ giấy, cậu muốn nói gì đềuviết trên giấy đưa cho bé?
Cục Cưng cầm tờ giấy nhìn, sắc mặtthêm vài phần âm trầm, còn tưởng Dập Dập sẽ cho cô tin tức hữu dụng gì,lại không nghĩ rằng lại nhàm chán như vậy, cậu nghĩ cậu là ai vậy? Cóthể dựa vào vẻ mặt của cô biết được ý nghĩ nội tâm chính mình.
”Em vừa rồi khẩn trương như thế, có phải thật sự quan tâm đến chú VinhNinh? Hi vọng chú ấy không gặp thoáng qua An Bảo Bối, không có cách gìđể sống cùng nhau?”
Cục Cưng nhìn trang giấy trắng hừ lạnh vàitiếng, để ý? Quan tâm? Bé sẽ không, trước đây vào năm đó Vinh Ninh rõràng phải xin lỗi với An Bảo Bối, làm hại An Bảo Bối mang thai rồi chạyđến nước Pháp, không dám trở về, hắn làm hại An Bảo Bối, luôn luôn nhìntrời ngẩn người, hắn cũng làm hại An Bảo Bối, thời điểm ngẫu nhiên gặpmặt Vinh Ninh từng đưa đồ đạc của cô, là Vinh Ninh làm hại An Bảo Bốivẫn tự ti, vẫn không dám hưởng thụ tình yêu, ngoài ra còn làm hại côtrốn tránh vẫn cứ nhất định trốn tránh.
Bao nhiêu ngày đêm, béđều ở bên người An Bảo Bối, nhìn mẹ vì quên hắn, tất cả vì tốt cho bé mà nghiêm túc làm việc, đã lớn tuổi như vậy nhưng cũng không có đối tượnggiao du.
Vì Vinh Ninh, An Bảo Bối mất đi rất nhiều, có lại khôngđược bao nhiêu, cơn tức này bé sao có thể nuốt xuống? Cho dù An Bảo Bốicái gì cũng không để ý nhưng cũng không có nghĩa là, chính mình có thểtha thứ hành động của Vinh Ninh năm đó.
Lần này trở về, ở bênngười Vinh Ninh, vốn làm cho hắn cảm thấy tội lỗi hơn vì chuyện tám nămtrước mà thôi, cô đều đã nghĩ kỹ chuẩn bị chạy trốn tiếp làm cho hắn ânhận cả đời.
Quan tâm? Để ý? Hắn có thể cùng một chỗ với An BảoBối hay không? Không phải đâu, cô không có nghĩa lớn như Lăng Nhiên,nghĩa bạc như Vân Thiên, An Bảo Bối không đồng ý, cô tuyệt đối sẽ khôngbất hiếu với An Bảo Bối!
Cục Cưng viết trên giấy một chuỗi Anh văn, đúng lúc Dập Dập bỏ mặc.
Dập Dập nhìn rồi che miệng nở nụ cười. “Sorry! I cannot read Chinese!”
Xem không hiểu mới là lạ! Xem ra Cục Cưng đúng là biến mình trở thành một đứa con lai Trung Pháp!
”Ánh mắt của em cho anh biết, em rất vội, cũng rất muốn làm cho Vinh Ninh quay đầu lại phát hiện ra hành tung của An Bảo Bối.”
Cục CƯng nhíu mày càng thêm chặt, “Không phải đâu!”
Không phải đâu.......... Bé không nghĩ phải gọi một người đàn ông xa lạ làcha, cũng chỉ là khó chịu vì An Bảo Bối thân mật với người đàn ôngkhác.
”Lừa người khác nhưng không lừa được anh, thẳng thắn với nội tâm chính mình có bao nhiêu khó khăn? Cô nhóc nhỏ lừa đảo này.”
”Anh cho là anh hơn!? Không cần ở sau lưng đoán tâm tư bên trong của em, thằng nhóc thỏ đế!”
Dập Dập đối diện Cục Cưng nhìn trở về tờ giấy ha ha cười, quả nhiên là Anhngữ, quen viết tiếng Pháp sao? Ngay cả chữ “thằng nhóc” này cũng viếtsai, sơn, nhật, tâm, ba chữ này cùng một chỗ tạo thành cái gì?
”Vậy được rồi.” Lần này Dập Dập không truyền giấy lại, nói rõ ràng, “Vậy emtự mình sốt ruột xem đi, vốn tâm trạng đang rất tốt, nói cho em muốnbiết cái gì.”
”Anh..........”
Dập Dập mỉm cười như trước, không để ý đến đỉnh đầu đã bốc hỏa của Cục Cưng, làm cho cô nghĩ mộtđằng nói một nẻo, đây là trừng phạt đối với cô!
”Đổi chỗ ngồi.”Vị trí này nhìn không rõ lắm, nếu không thể nhìn rõ ràng rành mạch, tênDập Dập vô lại xấu xa này lại không nói cho bé cái gì, như vậy bé liềnđổi chỗ ngồi của chính mình! Có lẽ còn có thể nghe được một chút.
”Tốt, tự em xem đi.” Dập Dập vo tròn tờ giấy rồi vứt đi, cất tờ giấy trongtúi quần rồi đổi chỗ cho Cục Cưng, cậu cũng không tin bé có thể nhìnđược cái gì.
Cục Cưng nghiêng đầu sang chỗ khác, duỗi cái đầunhìn xem, hoàn hảo, khoảng cách vị trí từng bàn ăn vô cùng lớn, ngăncách giữa là bãi cây cối, hơn nữa vóc dáng của bé thấp bé, tránh đượcđám cây mặt sau, rất khó để cho người khác nhìn được bóng dáng bé.
Cũng đã qua lâu như vậy, tại sao An Bảo Bối vẫn còn nói? Chẳng lẽ đối vớingười thân cận, nhân cách thứ hai của cô ấy muốn bùng phát? So với VinhNinh, giống như đã thay đổi vài câu tán dóc. Cho dù khoảng cách An BảoBối gần một chút, nhưng vẫn như trước bé không thám thính được cái gì,loại cảm giác này khiến mình khó chịu, rõ ràng ngay cả thân mình đềuquay qua chỗ khác, nghiên về trên lối đi nhỏ, góc độ tiếp cận cũng sâuthêm một chút, nhưng người ngồi ở bàn trước bé rốt cuộc có ý gì, bé thăm dò còn chưa tính, toàn bộ thân thể của cái người đàn ông kia rõ ràngđều nghiêng lại chặn tầm mắt bé.
Cục Cưng tức giận thiếu chút nữa lấy cái mũ trên đầu tên đàn ông kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.