Edit: Mẫu Tử Song Linh Beta: Đào Nhưng mà, bước đầu tiên nói thì rất dễ dàng, viết ra rồi mới nói nên vậy,nhưng khi hắn đến thì trở nên thật khó khăn, cuối cùng phải nói cái gìtrước? Cô hoàn toàn không biết. Nếu theo chiều hướng tốt, sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng nếu theo chiều hướng xấu, thì không khí sẽ càng thêm ngột ngạt, mà cũng sẽ làm cho đối phương dễ bị tổn thương. Hiệntại An Bảo Bối còn đang nghĩ đủ thứ, nghĩ đi nghĩ lại xem rốt cuộc nóigì mới có thể phá bỏ bầu không khí ngột ngạt này, cuối cùng người đànông ngồi đối diện cô cũng lên tiếng, “ Xin chào, tôi tới để xem mắt.” “Hả?” An Bảo Bối ngơ ngác nhìn anh ta, nói như vậy thật sự khiến cô rất bấtngờ, hiện tại cô không biết phải đáp lại anh ta như thế nào. “Tên khốn đó, chắc chắn não của hắn bị cửa kẹp rồi, hay là bị lừa đá, kia là kiểu nói chuyện gì vậy?” Quản gia Bonaparte khó khăn trấn an Trác NhấtPhong xong thì ông lại nói câu đó khiến Trác Nhất Phong trở nên cực kỳkích động, quản gia Bonaparte lần nữa nói giúp anh ta, “Ông chủ, dù sao đây cũng chỉ là bắt đầu. Vừa rồi chẳng phải không khí rất ngột ngạtsao? Tôi nghĩ người đàn ông kia là lần đầu đi xem mắt, ngài nhìn đôi mắt của hắn xem, vừa nãy khi nói chuyện thì mắt đảo qua đảo lại, đó rõ ràng là biểu hiện của sự hồi hộp.” “Nếu hắn hồi hộp thì phải thể hiện ra ngoài, giả bộ bình tĩnh như thế làm gì? Hại tôi nghĩ hắn dám khinhthường Bảo Bối của tôi!” “Ông chủ, không phải tôi đã nói ngài quá mức kích động hay sao, ít nhất tiểu thư cũng đã thực hiện bước đầu tiên rồi.” Quản gia Bonaparte chỉ tay về phía An Bảo Bối, “Ngài xem đi, tiểu thư cũng đã hết hồi hộp, hiện tại cô ấy còn đang cười kia kìa, chứng tỏ cô ấy đã biết phải đáp lại người đàn ông xa lạ đang ở cùng mình như thế nào rồi.” Trác Nhất Phong nhìn theo ngón tay ông, quả nhiên đúng như lời của quản gia Bonaparte. An Bảo Bối cười ha ha, ngại ngùng đưa ngón tay lên môi, tuy cô cười vớianh ta, nhưng vẫn chưa biết rốt cuộc phải đáp lại anh ta như thế nào, cô cũng chỉ vừa mới hiểu được anh ta đang nói cái gì thôi mà, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là nở nụ cười ngốc nghếch, “Anh tới để xem mắt sao?Thực sự tôi cũng vậy… chúng ta thật có duyên.” Người đàn ông đốidiện nhìn cô một cái, sau đó yên lặng uống cà phê, An Bảo Bối trừng mắtnhìn anh ta, nụ cười trên mặt cũng lập tức đông cứng, thực sự hai ngườinói chuyện với nhau không dễ dàng, mới chỉ nói có một câu, không khí lại ngột ngạt như cũ rồi, ai có thể nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gìkhông, vừa nãy cô nói cái gì sai sao? An Bảo Bối học theo anh ta im lặng ngồi uống cà phê, cô khó khăn chọn chủ đề nói chuyện, cuối cùng bầukhông khí ngột ngạt xấu hổ này cũng kết thúc. “Chuyện gì đang xảy ra? Không phải ông nói con bé đã bắt đầu kế hoạch sao? Nếu như thế thìbầu không khí trầm lặng, dáng vẻ yên lặng của hai người họ là gì? Chuyện gì đang xảy ra thế?” Trác Nhất Phong không kìm chế được, như nổi điênlay bả vai quản gia Bonaparte. “Ông chủ… Ông chủ…” Ông cảm thấy cực kỳ chóng mặt. Những vị khách ngồi xung quanh đã sớm cảm thấy hai người khách ngồi nơi đóbất thường, bây giờ họ lại phát ra âm thanh như vậy, rất nhiều ánh mắtkỳ quái phóng tới chỗ đó, thấy thế Trác Nhất Phong dừng lại lập tức, xấu hổ ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng ngồi ngay ngắn lại chỗ mình. An Bảo Bối có chút đau đầu, người thương yêu cô nhất, cũng là người đau vì cô là Trác Nhất Phong, còn người đứng thứ hai là người cô yêu, anh tađể lại tiền ở bàn rồi đứng dậy để tạm biệt, sau lưng cô truyền đến mộtgiọng nói, “Ông già kia là ai? Từ bao giờ nhà hàng Hoàng Đình lại trởthành cái chợ ồn ào như vậy?” “Uống cà phê của cô đi, làm phiền đến tôi rồi đấy!” An Bảo Bối khó hiểu, tại sao giọng nói sau lưng cô lại quen thuộc đến thế? “Ngài muốn chúng tôi nói ra anh ta có quan hệ gì với vị tiểu thư mà anh ta đã quên chứ gì?” “Xin lỗi, sau khi chia tay với anh ta tôi liền ra nước ngoài, nên anh ta có bạn gái nào nữa thì tôi không biết.” “Tôi cũng thế, vị tiểu thư này cũng là lần đầu tiên tôi gặp, thậm chí tên tôi cũng không biết.” “A!” Cô gái ăn mặc đúng mốt bây giờ mở miệng hỏi phu nhân kia, “Đúng rồi, cô quen anh ta khi nào?” “Mùa thu chín năm trước.” “Tôi thì là mùa đông chín năm trước, xem ra tôi quen anh ta muộn hơn cô.” “Haha.” Phu nhân kia cười, tôi nghĩ khi anh ta quen tôi thì cũng đang quenngười khác, lại nói, người điều tra của Vinh đại thiếu gia rất giống với FBI. Niếp Minh mỉm cười nhìn hai cô gái ngồi đối diện mình, cánhân hai người bọn họ vẫn còn oán giận đối với Vinh Ninh, nên lời họ vừa nói, tuyệt đối không phải khích lệ hắn. Mãi đến khi hai cô gáikia nói chuyện cũ xong, Vinh Ninh mới mở miệng nói, “Hôm nay mời các côđến đây không phải là để nghe các cô nói cảm nhận bản thân về họ tên vàtin tức của tôi, việc của cô gái kia, ít nhất tôi tra cũng sẽ có chútmanh mối, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tôi và các cô quen nhau, có người nào đe doạ các cô không?” “Đe doạ?” Hai cô gái kia đồng loạt nhìn nhau. “Đúng vậy, ví dụ như có ai đó hẹn các cô ra, bắt các cô nói sai tên của tôi,vì để các cô lừa tôi, cho các cô tiền của, hoặc dùng chút thủ đoạn nhỏ.” “Việc này…” Cô gái ăn mặc thời thượng móc một điếu thuốc ra, nhìn Vinh Ninhmột cái, Vinh Ninh tỏ vẻ không ngại, cô ta ngậm nó trong miệng, đem nóđốt lên, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Có rất nhiều, không nhớ hết.” “Tôi cũng thế.” Vinh Ninh hơi hạ mi mắt xuống. “Vinh đại thiếu gia, nếu con người phải đối mặt với việc này nhiều lần thìdần dần sẽ không có cảm giác, nếu như anh biết lúc đó chúng tôi bị người khác đe doạ, anh cũng không quan tâm nhiều lắm, anh xem, phụ nữ vì đànông mà ghen tuông, thật sự rất thú vị.” Cô gái đó dụi điếu thuốc, giọngnói mang theo ý chế giễu…. “Xem ra các cô không nói cho tôi tintức chính xác được rồi.” Vinh Ninh chậm rãi mở mắt, khoé miệng hơi conglên, đôi mắt cũng cong cong, nhìn như trăng lưỡi liềm. “…” Cô gái vừa nãy vẫn còn đang cười nhạo hắn, nhìn thấy bộ dáng tươi cười đó, lập tức rũ mi mắt xuống, cắn cắn môi, “Tôi là nghệ sĩ, năm đó khi quen anh, bởi vì kiêu ngạo nên đắc tội với không ít người, đương nhiên có rấtnhiều người lén đâm tôi sau lưng, tên của họ thực sự tôi không nhớ,nhưng vẫn còn nhớ được vài người lòng dạ độc ác.” Cô gái móc từ trongtúi sách ra bút với giấy, viết tên mấy người đó ra, sau đó đưa cho VinhNinh, “Tôi cố nhớ cũng chỉ có từng này người thôi.” Vinh Ninhnhìn hẳn hoi lần nữa, nhìn tờ giấy có ghi tên những người đó, nghĩ ngợimột chút, mở miệng phá bỏ bầu không khí im lặng này, “Thực sự hôm naytôi phải cảm ơn hai người rất nhiều, đối với việc tôi đã quên mất chuyện của hai người thì tôi xin lỗi, những gì tôi làm đã tổn thương hai người rồi.” Lần thứ hai lời khách sáo được thốt ra từ miệng của Vinh Ninh,thực sự là rất không bình thường. “Không sao, tôi hy vọng anh cóthể tìm lại trí nhớ của mình.” Cả hai bên đều cúi chào nhau, bầu khôngkhí vẫn bất thường như cũ, Niếp Minh tẻ nhạt ngáp một cái, “Thật sự anhthấy được bầu không khí khi kết thân hữu nghị đấy.” “Có thể chúng ta đã nói tất cả, nếu như anh còn muốn nói cái gì, chúng ta có thể liên hệ sau.” “Nếu tôi nhớ được gì thì sẽ nói cho anh ngay.” “Cảm ơn.” Vinh Ninh chỉnh lại cổ áo của mình, lấy tay chỉ vào bên phải, “Tôi tiễn các cô.” “Không cần đâu.” Cô gái ăn mặc sang trọng vuốt vuốt một bên hoa tai của mình,“Không phải anh còn muốn tìm người để điều tra sao? Để hai người chúngtôi tự đi là được rồi.” “Được rồi, các cô đi cẩn thận.” Vinh Ninh nhìn các cô, cô gái đó vừa bước bước đi được một bước, như chợtnhận ra cái gì đó, quay đầu lại nói với Vinh Ninh, “Sau chín năm, anh đã trưởng thành lên rất nhiều, không giống như trước kia sống không có mục đích.” Vinh Ninh mỉm cười, bày ra bộ dáng không hiểu gì cả, “Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì.” “Dù sao tôi cũng là diễn viên, đối phương có diễn trò hay không, tôi có thể nhìn ra được, anh đã diễn, tôi phải công nhận anh diễn rất đạt, đauthương đều giấu sau nụ cười, dù tình cảm có sâu đậm thế nào thì anh vĩnh viễn cũng không thể hiện ra bên ngoài.” Vinh Ninh không cườinữa, nhìn bóng dáng khuất dần của cô gái kia mà cong cong khoé môi, “Hyvọng anh có thể như thế này mãi mãi, có thể ở bên người mình yêu là hạnh phúc nhất.” Mặt Vinh Ninh càng ngày càng khó coi, cô kịp thời im miệng lại, “Xin lỗi, tôi nói nhiều quá rồi.” “Không sao.” Lời nói của cô gái kia, hắn thật sự không thể phản bác được. Sau khi hai cô gái kia đi, Vinh Ninh lại ngồi xuống ghế, nhìn danh sách tên mà cô gái kia đã ghi cho mình. “Chưa gì mà đã bị nhìn thấu rồi, cô gái kia tuyệt đối không đơn giản, nếu như cô ta là người quan trọng mà em đang tìm kiếm, mà thực sự cô ta cũngrất giống, anh không ngại gọi một tiếng em dâu đâu.” Niếp Minh trêu đùaVinh Ninh vài câu, nhưng hắn lại không cảm thấy có chút gì buồn cười,“Phụ nữ tốt trên thế giới này đều rất nhiều chuyện, em thấy bác gái rấttốt, sao anh lại lấy Cảnh Dạ mà không lấy bác gái?” “Vinh Ninh,em muốn ăn đòn đúng không? Em có tin anh sẽ đấm cho em vài cái khônghả?” Niếp Minh giơ giơ quả đấm, “Coi như mẹ và vợ có cùng giới tính,nhưng ý nghĩa đối với anh lại hoàn toàn khác!” “Em cũng giốnganh, nếu không phải cùng một cô gái, nếu như em tìm khắp thế giới này mà không thấy cô ấy, dù người khác nghĩ cô ấy gần như không tồn tại, nếulà cô gái khác thì một cái liếc mắt em cũng sẽ không cho.” Niếp Minhnhìn bộ dáng thật lòng của Vinh Ninh mà muốn cười, đó mới chính là người đàn ông trưởng thành, không có chút câu nệ, “Quả nhiên, Vinh Ninh củachúng ta đã trưởng thành rồi.” “Nói ra những lời này thật khiến người ta buồn nôn mà, mẹ, người ra lệnh cho con phải nhanh chóng trưởng thành chính là người.” Cuối cùng vẫn là Niếp Minh cốc đầu Vinh Ninh một cái, “Anh nói cho em biết,anh không phải mẹ em!” Chỉnh lại chiếc kính trên mũi mình, Niếp Minh cảm thấy nói chuyện với Vinh Ninh nhiều như vậy thật vô ích, tay lấy diđộng ra, tìm tên người điều tra của mình, “Mau bắt đầu cuộc tra hỏi tiếp đi nhanh lên, hỏi xong sớm một chút, biến đi sớm một chút.” Vìthế, anh không biết được, Vinh Ninh tìm những cô bạn gái cũ kia để trahỏi, vậy thì tại sao anh cũng phải tới? Sự thật là….. Vinh Ninh cho rằng tất cả mọi người trên thế giới đều rảnh rỗi giống hắn?! “Vâng vâng vâng… Con nghe theo lời của mẹ Niếp thân yêu.” “Em tin là anh sẽ giết em không?” Đôi mắt của Vinh Ninh híp lại, tiếp tục mỉm cười nhìn tờ giấy đó. Sau lưng vang lên giọng nói khiến người ta không thể không chú ý, An BảoBối nhăn mày, giọng nói kia thực sự rất quen thuộc, cô rất muốn quay đầu lại xem rốt cuộc giọng nói đó là của ai, nhưng lại không thể được, đâychính là lần xem mắt của cô đó.” Lần thứ nhất cô không có kinhnghiệm, không biết mình đã nói gì mà đắc tội với đối phương, cô còn mơmàng không hiểu chuyện gì thì cuộc xem mắt đã kết thúc rồi, lần thứ haithì đối phương vừa nghe cô có đứa con được bảy tuổi, liền lấy lý do đồng nghiệp của mình bị tai nạn xe cộ trốn mất. Nếu không phải cônhìn qua cửa sổ thuỷ tinh thấy cảnh anh ta đang cười nói vui vẻ vớingười đồng nghiệp nam của anh ta, thật sự cô sẽ nghĩ đồng nghiệp của anh ta bị tai nạn xe cộ, hại cô lo lắng vô ích. Thật sự là như vậy,cô đã suy đoán trước rồi, cô có đứa con lớn như vậy, lại còn là bà mẹđơn thân, tất nhiên sẽ bị người ta kỳ thị, vậy mà vẫn còn ảo tưởng muốnkết hôn với người đàn ông tốt? Thực sự rất nực cười. La Khan nhìn vẻ mặt của An Bảo Bối thì cảm thấy có chút buồn bực, cười gằn, chính vì thế anh ta mới ghét phụ nữ, chứ chưa nói đến kết hôn cùng họ. “Chúng ta bàn một chút, việc kết hôn không cần để ý.” La Khan lên tiếng cắt đứt vẻ trầm tư của An Bảo Bối, anh ta khẽ ngẩng đầu, bộ dáng bất đắc dĩ pha chút cao ngạo, “Tôi đến đây thực sự không phảilà để xem mặt mà là do cha mẹ đốc thúc phải lấy vợ, vì thế tôi mới phảiđến đây cùng cô gặp mặt.” Thật là, rõ ràng tên của cô gái này làgì, anh ta không biết, thực sự là quá phiền phức mà, cô ta ngoài cực kỳtẻ nhạt ra còn có bộ mặt như có người mượn mấy triệu mà không trả, rõràng người nên khó chịu phải là anh ta. An Bảo Bối từ từ ngẩng đầu nhìn đối tượng xem mắt của mình, khuôn mặt đó có chút quen thuộc. “Cô nhìn cái gì?” Nhìn ánh mắt của cô, La Khan càng buồn bực, ánh mắt giống như con nai nhỏ chớp chớp, cô dùng ánh mắt trong suốt đó nhìn anh talàm cái gì? Cô ta bị ngốc sao? Cô ta không nghe vừa nãy anh ta nói gìhả, anh ta gằn giọng lặp lại lần nữa, “Cô nghe cho kỹ, tôi chỉ nói lạilần này nữa thôi, tôi đến xem mắt chẳng qua là vì cha mẹ sắp xếp, tôichưa từng nghĩ sẽ kết hôn với phụ nữ, nếu cô muốn kết hôn cùng tôi thìcứ làm đi, rồi sau này cô cũng sẽ hối hận thôi, một ngày nào đó cô sẽhỏi tại sao tôi lại đối xử với cô như vậy….” La Khan hừ lạnh mộttiếng, hai chân thay đổi vị trí, “Thật sự tôi là đồng tính luyến ái, đối với phụ nữ hoàn toàn không có hứng thú, nếu biết tôi như vậy rồi mà côvẫn còn muốn kết hôn, tôi khuyên cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần làm goáphụ đi.” Chỉ cần nói như vậy, chỉ cần anh ta nói ra mình bị đồngtính luyến ái, đối phương sẽ sợ hãi mà bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt,người nào đó quá tức giận còn có thể hất đồ uống vào mặt anh ta, đồngthời mắng to, “Nếu là đồng tính luyến ái thì đến xem mắt làm gì? Đồ thần kinh!” Anh ta cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần bị người phụ nữ kia hất cà phê vào mặt, vừa rồi anh ta còn mới tắm rửa thay quần áo đấy.Nhưng mà tại sao người phụ nữ kia một chút phản ứng cũng không có? Côchỉ dùng cặp mắt to chớp chớp nhìn anh ta, làm như vậy càng khiến anh ta có cảm giác kỳ quái, cái cảm giác này cũng đã lâu rồi anh ta chưa cảmthấy… Lẽ nào cô gái này với cô gái ngốc ngếch trước kia là cùng mộtngười? “A!” An Bảo Bối bỗng nhiên kêu ra tiếng, làm La Khan sợđến mức cả người đều dính trên ghế dựa, “Anh tên gì?” Chuyện này thực sự giống như là đang ở trong thang máy lại đột nhiên xảy ra sự cố khiếnanh ta sợ hãi. “Tôi nhớ ra rồi, haha, từ nãy đến giờ anh ngồi ởđây mà tôi không phát hiện, đến khi nói chuyện với anh tôi mới nhớ raanh rốt cuộc là ai.” “Hả?” La Khan nghi ngờ hỏi lại lần nữa, “Cô biết tôi?” “Cô Nhi Viện Hướng Dương, chúng ta quen nhau ở đó, từ nhỏ đến lớn sống cùng nhau, chẳng lẽ anh không nhớ rõ tôi?” Cô Nhi Viện Hướng Dương, năm chữ này đối với La Khan như một giấc mộngvậy, trong ký ức có khuôn mặt của một cô bé chồng lên nhau, mặc dù độlớn khác nhau, nhưng đối với La Khan khuôn mặt với đôi mắt to ngẩn ngơ,từ xưa tới nay chưa từng thay đổi. “A! Hoá ra là cô!” La Khannhảy dựng lên từ trên ghế, khuôn mặt sợ hãi nhìn cô gái đối diện, anhkhông muốn nhớ đến cô, anh cũng đã sớm chia tay người bạn nhỏ năm đó ởCô Nhi Viện, không ngờ sau bao năm như thế có thể gặp lại, mà lại ởtrong tình huống này mà gặp lại. Thời gian dùng trà chiều liên tiếp có người cãi nhau, thực sự là muốn có bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu. Mặt Vinh Ninh tối sầm lại, chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông ở phòngbên cạnh kia, trong mắt Vinh Ninh rõ ràng có tia lửa giận, con mắt ngậptràn tơ máu, mắt từ từ tối lại nhìn La Khan, La Khan thực sự có phần cảm thấy áp lực, nuốt nước bọt cười cười xin lỗi, cuối cùng cứng ngắc ngồixuống, nhìn thấy trên bàn có chén Hồng Trà, vội cầm lên uống cạn chén,giảm bớt chút khủng bố mà anh ta đang cảm thấy, ánh mắt người đàn ôngkia thật đáng sợ, hắn chính là ác ma đó! Chỉ cần nhìn một chút, thân thể sẽ như bị xé rách bởi sự sợ hãi, sợ đến mức không dám thở. Càphê đá bị La Khan một hơi uống sạch, đồng thời giải quyết cơn khát cùngsự sợ hãi của anh ta, tỉnh táo lại, nửa khắc sau, La Khan một tay chốngcằm, vẫn không nhịn được nghĩ về ánh mắt của người đó. Tuy rằngánh mắt vừa nãy rất khủng bố, nhưng anh ta lại có khuôn mặt trắng mịncủa thiếu niên nên không có chút lực sát thương nào, khuôn mặt đó khiếnLa Khan thật không chịu nổi mà, An Bảo Bối trong sáng không thể đoánđược La Khan đang nghĩ loại suy nghĩ đen tối như vậy, còn tưởng hắn bịbệnh nên mặt mới đỏ lên, sợ đến mức lưng lại dính sát vào ghế dựa, “Cômuốn làm gì?” “Tôi chỉ muốn xem anh có bệnh không thôi, mặt anh rất đỏ.” “…..” Sắc mặt La Khan dần trở nên khó coi, rền rĩ vài tiếng, “Không có gì,tôi không bị sốt, cô cách xa tôi ra, tôi không thích đụng chạm với phụnữ.” “A, ra là vậy.” An Bảo Bối thu tay lại, “Anh vẫn giống trước kia, rất thân quen, thứ chán ghét của mình cũng không đổi, thật tốt,anh so với nhiều năm trước đây vẫn như vậy, tôi cảm thấy trên thế giớinày không có việc gì khiến anh thoả mãn vậy.” “Cô vẫn thế, vẫnngớ ngẩn như vậy, An Bảo Bối, sao nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cô vẫn ngu ngốc như thế chứ.” La Khan xoa xoa trán của mình, thật không nghĩtới sẽ cùng bạn hồi nhỏ gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, cũng không phải đóng phim thần tượng, tại sao lại ở trong hoàn cảnh này chứ? “Tôi thật sự không nghĩ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này đấy, Triệu Ngọc.” Tên trước kia của La Khan từ trong miệng An Bảo Bối nói ra, côcảm thấy không rõ ràng cho lắm, hoá ra là cô phát âm sai, “Là Triệu Vũ,không phải Triệu Ngọc,…” “A, thật xin lỗi, tôi quên tên của anh, Lưu Vũ.” “Là Triệu Vũ!” “Đã biết, Lý Vũ.” Khoé miệng La Khan giật giật, “Cô đang cố ý sao?” “Hả? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.” An Bảo Bối gãi đầu, cô thật sự không hiểu ý của La Khan là gì mà. “Cô đang cố ý? Bởi vì tôi nói cô là ngớ ngẩn, vì thế nên cô mới trả thù tôi, cố ý gọi sai tên tôi? Đúng không?” “Ha ha….. Thật sao?” An Bảo Bối mỉm cười, “Thật đúng lúc a, hai người chúng ta lại đồng thời kết thân.” Gân xanh trên trán La Khan giật giật, đã dự tính sẽ không tranh cãi về vấnđề này với An Bảo Bối, “Quên đi, ngược lại tên trước kia tôi cũng đã bỏ, bây giờ là La Khan, đúng rồi, tôi nghe người ta nói xí nghệp Trác thịmuốn kết thân với Đại tiểu thư, không nghĩ đến người đó lại là cô, khinào cô được họ Trác thu nhận vậy? Tôi nhớ năm cô mười tám tuổi cùng conkhỉ mẹ An Kỳ kia rời khỏi Cô Nhi Viện ra ngoài sống một mình, sao còn có thể xuất hiện ở đây? Còn là con gái của họ Trác nữa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]