Anh vẫn ngồi ở chỗ kia đợi như trước, quả nhiên, An Bảo Bối chậm rãi mở to mắt, Vinh Ninh tỏ vẻ kinh ngạc lại kích động, suýt chút nữa vui vẻ reo hò lên.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh!” Hắn vỗ vỗ tim của mình, “Tôi còn nghĩ rằng tai nạn xe cộ đã tạo thành tổn thương với cô, có lẽ còn khiến cô trở thành người thực vật, cô tỉnh lại là tốt rồi, nếu không lương tâm của tôi sẽ không chịu nổi!”
Sắc mặt An Bảo Bối trắng bệch, mệt mỏi nhìn hắn, ngực hơi phập phồng, cô không biết rằng lời Vinh Ninh vừa mới nói, rốt cuộc có phải là cố tình nói ra hay không.
“Nhưng cũng không thể chủ quan như vậy, hay là đi bệnh viện kiểm tra một lần thật tốt đi.” Nhân viên cứu hộ bên cạnh nói, khóe miệng An Bảo Bối run run, cầm cái chụp dưỡng khí ở trên mặt, “Tôi không sao, tôi rất khỏe mạnh, tôi muốn xuống xe!”
“Không thể để như thế được.” Khóe miệng Vinh Ninh hơi hơi cong lên, “Vẫn nên kiểm tra tất cả một lần mới tốt, bằng không nếu như xảy ra chuyện gì, là cô chịu trách nhiệm hay tôi chịu trách nhiệm đây?”
“Tự mình chịu trách nhiệm của mình!” Lúc Vinh Ninh lái xe vượt qua, tuy rằng không kịp né, nhưng mà Vinh Ninh cũng rất nhanh đã tạm thời sửa lại đường phanh, cô cũng chỉ tổn thương chút da lông bên ngoài do ngã sấp xuống mà thôi, căn bản là không có nghiêm trọng như vậy.
Trái lại, cứ coi như bản thân thật sự bị chấn thương gì đó bên trong, vậy cũng tốt hơn rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510568/chuong-17-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.