" Hì hì, An Kỳ, chúng ta là bạn bè mà, của tớ cũng sẽ là của cậu, cậu khách khí làm gì?"
"Đúng rồi, lần này cậu cũng không đi?"
An Bảo Bối cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: "Chắc là sẽ không đi rồi, nếu như......." An Bảo Bối chi dù chuyển biến câu chuyện. "Nếu như có thể được thì tớ sẽ không đi, nếu như không thể làm vậy thì tớ sẽ đi."
"Tại sao?"
"Bởi vì.... ...." An Bảo Bối ngừng nói.
"Là vì Vinh Ninh?" Tên của người đó từ trong miệng An Kỳ nói ra, An Bảo Bối không thể làm gì khác, chỉ có thể cười khổ, chạy trốn tới nước Pháp là vì tránh hắn nhưng lần này lại trở về lại là vì gia đình.....Thành phố A không lớn không nhỏ, không chừng vẫn sẽ gặp phải hắn.
"Thật sự vẫn là vì Vinh Ninh." Thấy cô không nói gì, An Kỳ giễu cợt một tiếng, cũng là vì Vinh Ninh nên cô mới trốn đi, cũng là vì muốn quên đi khoảng thời gian hai người bên nhau nên bỏ trốn tám năm, còn hại cô tưởng An Bảo Bối xảy ra chuyện, cô cũng đã không ít lần khuyên can, nhưng cô ấy đã trưởng thành rồi, chẳng những tự mình An Bảo Bối nói lời từ biệt, còn cùng bà chủ nhà làm chứng còn sống ở đây, như vậy cũng không tính là mất tích.
"An Bảo Bối, cậu trở lại thật không dễ dàng, còn dám đi một lần nữa thử xem! Hơn nữa cậu và tên Vinh Ninh đó mới gặp nhau 2 lần, chắc gì anh ta đã nhớ cậu chứ."
"... ... ...." An Bảo Bối không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510562/chuong-16-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.