Thành phố A, Trác gia.
Trác Nhất Phong lúc còn nhỏ đã từng sống ở Đại Viện của Trác gia, nay trở lại đây lần nữa, phút chốc hồi tưởng lại tất cả kỉ niệm trong quá khứ.
Quản gia Ba Nã Ba cầm hành lí đi đầu bước vào gian phòng, ba người Trác gia đứng trong vườn hoa, tay Trác Nhất Phong chỉ lên chính giữa tường rào - nơi những bông Tường vi màu hồng phấn đang lúc tươi đẹp nhất, quay đầu nhìn An Bảo Bối nói, "Những thứ ở đây đều là do mẹ con tạo nên, cha vẫn luôn cho người quản lí nơi đây."
An Bảo Bối theo hướng tay Trác Nhất Phong chỉ thì nhìn sang, chỉ cần xem hình dáng nở rộ, tình hình dinh dưỡng của những đoá hoa đó là có thể biết người trồng trọt cùng với người quản lí nó tốn bao công sức.
Cô khẽ mỉm cười, cô đối với chuyện của mẹ ruột mình biết rất ít, đợi đến khi cô có thể nhận biết, hiểu được thế giới xung quanh thì lúc đó đã ở cô nhi viện rồi.
Những người bạn ở Cô Nhi Viện của cô tất cả đều hận ba mẹ của mình, tại sao đã sinh ra bọn họ được mà không nuôi dưỡng được, còn đem bọn họ vào cô nhi viện, nhưng trong tất cả chỉ số đó chỉ có An Bảo Bối biết ơn mẹ ruột của mình.
Bởi vì cô biết, mẹ cô không phải không muốn ở bên cô, không phải muốn vứt bỏ cô mà là vì khi đó mẹ bệnh nặng, không có khả năng nuôi dưỡng cô cho nên mới phải đem cô gửi gắm viện trưởng cô nhi viện, bà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-sieu-ngang-nguoc-cha-con-muon-tra-hang/1510556/chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.