Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em 33: tànnhẫn “Nõan, đứng lên đi!” Lần này anh duỗi tay qua, Mặc Nõan cũng không có đẩyanh ra nữa, mà để cho anh đỡ mình lên.
“Mặc Phi Tước em muốn xuất viện!” “Bây giờ còn chưa được!”“Tại sao?” “Trước tiên em phải dưỡng thân thể thật tốt mới có thể xuất viện!”“Dưỡng thân thể có thể trở về nhà dưỡng mà, anh hãy để cho em xuất viện đi, emthật sự ngửi không quen mùi thuốc trong bệnh viện!” “Nõan, nghe lời!” Mặc PhiTước mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đen nhánh so với cô còn cố chấp hơn, anh đưa tayvén từng sợi tóc rớt xuống bên tai, ôn hòa thì thầm: “Nõan, em cũng đã khôngcòn là trẻ con, tại sao vẫn không hiểu được quý trọng mình như vậy, em không thểyêu chính mình nhiều một chút sao?” Không biết là cô nhạy cảm, hay là lời nói củaanh thật sự có ngụ ý, lòng của Mặc Nõan nhảy ‘ lộp bộp ’, nhìn thẳng vào conngươi của anh thêm một tia sợ hãi, cô theo bản năng nhẹ nhàng cúi đầu thấp xuống—— Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô thấy bộ dạng cô giống vẻ đàđiểu cam chịu số phận, tim của Mặc Phi Tước như xoắn lại, không tiếng động màthan thở ở trong lòng —— Nõan, em là cô gái ngu ngốc, chẳng lẽ em thật sự muốngạt anh, đến chết cũng không để cho anh biết sao? Một lần nữa, hai người đều imlặng, đi tới bên giường rồi Mặc Phi Tước mới mở miệng: “Em có đói không, có muốnăn khuya hay không?” “Không đói bụng!” Mặc Nõan đưa mắt nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222485/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.